Trùng Sinh Gả Cho Tiểu Thúc: Phu Thê Liên Thú Ngược Tra

Chương 4: Cùng nhau vượt qua

Tân nương vào sai phòng tân hôn, chuyện này truyền ra khắp hầu phủ nhanh như gió, Xuân Hoa viện của Đường Vinh và Đào Di Nhiên trời chưa sáng đã bắt đầu rối loạn, đám người hầu kinh hồn bạt vía, có điều rất nhanh đã được Đường Vinh bình ổn lại.

Thu Thực viện cách đó chỉ một bức tường hỗn loạn không kém, nhưng cũng đã bị tiếng quát tháo của Đường Mạch làm yên ổn trở lại.

Đợi đến khi mẹ chồng nàng dâu Vương thị đến Thu Thực viện thì Đường Mạch và Tân An đã dậy rồi, còn mặc lên người bộ hỉ phục hôm qua, hai người không cần bàn bạc cũng biết tiếp sau đây phải làm như thế nào.

Hai người còn chưa tỉnh ngủ một người thì cụp đôi mắt sưng đỏ xuống diễn cảnh trái tim nguội lạnh, một người thì vờ như tức giận vô cùng, nhưng hắn không nói thì ai mà biết là hắn tức giận vì chưa tỉnh ngủ đâu?

Nhìn thấy mí mắt Tân An sưng vù, Vương thị bước tới nắm lấy tay nàng, nói: “Đứa trẻ ngoan, con phải chịu ấm ức rồi.”

Đường Mạch nổi giận đùng đùng, nghiến răng nghiến lợi nói:

“Tối qua sau khi con phát hiện ra là nhầm người thì ngay lập tức đi tìm đại ca, ai ngờ huynh ấy lại hành động nhanh như vậy, rõ ràng còn vừa mới tạm biệt con ở cửa viện, ngay sau đó con tới tìm thì huynh ấy đã nghỉ ngơi rồi, đây là muốn nhanh chóng gạo nấu thành cơm hay sao?”

“Đã say đến mức không nhận ra ai rồi còn có thể động phòng? Huynh ấy đúng là có bản lĩnh.”

Có Đường Mạch dọn đường cho sẵn, Tân An chỉ cần cụp mắt xuống khóc là xong, trong lòng không biết vì gì mà thấy rất thoải mái, trước kia ở bên Đường Vinh, hắn ta chỉ biết vờ làm người tốt, cái gì cũng cần nàng phải ra mặt tranh giành, hắn được lợi không những không biết cảm ơn lại còn trách móc nàng.

“Sự việc này đại ca nhất định phải cho con một lời giải thích.”

Đường Mạch bày ra thái độ như không thể tha thứ.

Lão thái thái vốn đã thiên vị hắn, hiện tại càng cảm thấy hắn tốt, chịu ấm ức như thế vẫn không làm loạn lên, biết suy nghĩ cho đại cục, so với đôi bên kia thì không biết phải nói gì nữa.

“Đứa trẻ ngoan, tổ mẫu biết các con phải chịu thiệt thòi, nhưng chuyện này đã xảy ra rồi, dù có không bằng lòng thì cũng phải chấp nhận…”

Lão thái thái hết lòng khuyên bảo, Vương thị an ủi Tân An xong liền quay sang làm ra vẻ ép Đường Mạch phải đồng ý: “Đấy là đại ca của con, nó có làm sai thì cũng sẽ có tổ mẫu và phụ thân con nói nó, con không có quyền lên tiếng.”

“Tân An là một cô nương tốt, cưới được nó là may mắn của con, con đừng có mà có phúc không biết hưởng.”

“Con nói nó làm gì, chuyện này nhị tiểu tử đã chịu thiệt thòi rồi, con làm mẹ không an ủi nó thì thôi lại còn quát nó?”

Lão thái thái quát Vương thị xong lại hạ dịu giọng xuống nói với Tân An: “Đứa trẻ ngoan, tổ mẫu biết con chịu ấm ức rất lớn, con yên tâm, tổ mẫu sẽ không để con phải thiệt đâu, trong phủ đã đi mời phụ mẫu con qua đây thương nghị rồi, nhất định sẽ cho con một câu trả lời thích đáng.”

Lúc này Tân An mới gật đầu: “Đa tạ tổ mẫu.”

“Được rồi, con ngoan đừng khóc nữa, chỉnh trang lại một chút, chỗ tổ mẫu có một cây trâm trên đó đính một con bồ câu màu đỏ rất hiếm thấy, hợp với con lắm, lát nữa đem đến cho con, hôm nay cài nó lên con thấy sao?”

“Tất cả đều nghe theo tổ mẫu.”

Cây trâm đó Tân An có biết, kiếp trước sau khi cưới nàng ra sức lấy lòng lão thái thái, có một lần lão thái suýt nữa thì trúng gió may là được nàng phát hiện cấp cứu kịp thời, sau đó bà đem cây trâm tặng cho nàng, nàng vừa mới cầm chưa kịp ấm tay thì Đường Vinh đã nói nàng là thê tử của trưởng tôn, cần phải thận trọng, cây trâm quý giá như vậy không thích hợp với nàng, ngược lại phù hợp với Đào Di Nhiên hơn.

Thủa ấy nàng tâm trí mù quáng, nghe lời Đường Vinh đem cây trâm tặng cho Đào Di Nhiên, Đào Di Nhiên còn kiểu ngại ngùng từ chối, cuối cùng ra vẻ không tình nguyện nhận lấy cây trâm, ngày hôm sau còn cài lên đầu, cũng vì chuyện này mà nàng khiến lão thái thái không vui, những nỗ lực trước đó toàn bộ đổ sông đổ bể.

Giờ nghĩ đến những chuyện này liền không nhịn được muốn đập ch.ết bản thân, đúng là đồ chẳng được tích sự gì.

Thấy nàng nghĩ cho đại cục như vậy, lão thái thái rất hài lòng.

Vương thị thấy vậy liền mỉm cười nói bà chuẩn bị cho con dâu một đôi vòng tay bằng vàng nạm bảo thạch: “Chắc là sẽ hợp với cây trâm của mẫu thân lắm.”

Nói xong liền sai người đi lấy tới, người đã từng nghèo khó mới hiểu được những thứ này quý giá cỡ nào, sau khi hầu phủ bị tịch thu tài sản, trên dưới hầu phủ bao nhiêu người như thể đều dựa vào mình nàng, dù mẫu thân nàng có sai người đem ít đồ đến, nhưng bên ngoài đều biết Đường gia xảy ra chuyện, dù có đem đồ đi bán cũng không được giá, khi đó luôn lo lắng đến khi trời sáng, trong tay chẳng có cắc bạc nào.

Tân An đứng dậy hành lễ: “Có tổ mẫu và mẫu thân ở đây, con thấy thoải mái hơn nhiều rồi, đa tạ tổ mẫu, đa tạ mẫu thân.”

Hai người vừa đi thì đồ cũng được đưa tới, nhìn thấy cây trâm sáng lấp la lấp lánh kia, Đường Mạch tặc lưỡi hai tiếng:

“Ta nhớ là cây trâm này trước kia cũng rơi vào tay cô, tiếc là cô vô dụng, không giữ được.”

Tân An cầm cây trâm lên than thở: “Lúc ấy hầu phủ bị tịch biên, chẳng đem được gì đi cả, cũng chẳng biết món đồ này cuối cùng rơi vào trong túi ai.”

Nàng lờ đi ánh mắt truy vấn của Đường Mạch, quay đầu lại để Xuân Dương trang điểm cho mình, viền mắt Xuân Dương vẫn còn đỏ ửng, vì có Đường Mạch ở đây nên không dám nói gì.

“Tiểu thư muốn mặc bộ y phục nào?”

Cô ấy cảm thấy tiểu thư thích thế tử như vậy, hôn sự với nhị công tử này cuối cùng chắc chắn chẳng thể thành.

“Ta mới cưới, đương nhiên phải mặc bộ nào trông tươi tắn chút, cũng phải phù hợp với cây trâm này.”

Nàng từ nhỏ đã luôn mặc những bộ y phục tốt nhất, đeo những trang sức đẹp nhất, thích sắc màu rực rỡ và náo nhiệt, nhưng Đường Vinh lại thích kiểu trang nhã, vì để làm vừa lòng hắn nên nàng cũng ăn mặc đơn giản, suốt ngày trông không khác gì ni cô.

Giờ nàng không thích những bộ y phục đơn điệu tẻ nhạt ấy nữa, nàng không muốn lại nhìn thấy cái kiểu ăn mặc như là goá phụ ở kiếp trước chút nào.

“Lấy mấy bộ đồ trông thuần khiết nhàm chán trong rương của ta ra đi, ta tặng cho ngươi đó, muốn xử lí thế nào cũng được, nhưng không được để nó xuất hiện trước mặt ta.”

Thấy nàng không hề có vẻ gì là đau buồn, Vương cô cô đã chỉnh đốn lại tâm trạng , nét mặt tươi cười, nói:

“Mấy cô cô trong phủ nói rồi, nhị thiếu phu nhân xinh đẹp như thế, lại đang ở độ tuổi đẹp nhất, hà cớ gì phải ăn mặc đơn giản như vậy chứ, lão gia trước kia cũng thường nói, ông ấy một đời vất vả bôn ba khắp nơi chính là để những người trong nhà được sống trong những ngày tháng tốt đẹp, mặc những bộ đồ làm bằng gấm vóc loại tốt nhất, đeo những món trang sức đẹp nhất.”

“Những phu nhân ở kinh đô sau khi thành thân đều mặc đồ xanh đồ đỏ, đua nhau khoe sắc, nhìn thôi cũng thấy vui mắt.”

Viền mắt Tân An lại đỏ lên, chứ còn gì nữa, cha nàng cực khổ kiếm tiền chẳng lẽ là để nàng hao tâm tổn sức đem đi làm đá lát đường cho Đường Vinh hay sao?

“Trước kia là do ta suy nghĩ sai lệch, được rồi, hôn sự này giờ đã không thể thay đổi, sau này ta chính là nhị thiếu phu nhân của hầu phủ, các ngươi đi tham kiến nhị công tử đi.”

Đường Mạch nhướn mày, nữ nhân này muốn dựa vào hắn?

Nghĩ lại thì, nàng ta là người biết tính kế nhất, nhìn thấy thứ gì cũng muốn chiếm làm của mình, vô cùng hợp với hắn, miễn cưỡng miễn cưỡng thì cũng không phải là không được.

So với kẻ ăn cây táo rào cây sung như Đào Di Nhiên thì mạnh hơn nhiều.

Vương nhũ mẫu dẫn những người đến từ Tân gia đến thỉnh an Đường Mạch, Đường Mạch cũng hào phóng, thưởng cho bọn họ mỗi người mười hai lượng bạc, nói là để lấy may.

Thấy vậy, Tân An cũng không hề keo kiệt, thưởng cho đám người hầu của Đường gia ở trong viện mỗi người mười hai lượng bạc.

Mười hai lượng là số tiền bằng tiền lương mà những người này kiếm được trong vòng một năm, lúc nhận được ai cũng vui mừng khôn xiết, ra sức khấu đầu tạ ân, Tân An bỗng nhiên cũng cảm thấy vui vẻ.

Nàng hào phóng ban thưởng, hạ nhân vui mừng cảm ơn, mọi người đều phấn khởi, cũng không còn ai nói nàng cả người đầy mùi hôi thối không chịu nổi nữa.

Tiếng cười trong Thu Thực viện truyền đến bên Xuân Hoa viện, Đường Vinh quay về chờ kết quả xử lí vẫn chưa rõ là chuyện gì, đang bận bày tỏ nỗi lòng với Đào Di Nhiên trong phòng ngủ.