Ngôi Sao Hàng Đầu Cầu Xin Làm Bạn Trai Tôi

Chương 3

Vừa cãi nhau vừa ngã lăn quay, mấy người kia cũng không còn tâm trạng ở lại nữa.

Bùi Niên hé mắt nhìn mấy người chuẩn bị rời đi, bỗng lên tiếng: "Cái đó, giỏ trái cây có thể để lại."

Hạng Tư Gia khựng lại.

Cô ta quay đầu lại, nhưng Bùi Niên đã nhắm mắt.

Khóe miệng Hạng Tư Gia giật giật, cố nén cơn giận muốn chửi thề, đặt giỏ trái cây lên bàn, "Chị Niên Niên, chị nghỉ ngơi cho tốt."

Tiếng đóng cửa vang lên.

Bùi Niên "Phốc" một cái ngồi dậy, áp tai vào cửa nghe ngóng động tĩnh của mấy người kia rời đi, sau khi xác định bọn họ đã đi rồi, mới cẩn thận mở cửa phòng.

Cô cau mày, lấy chân cọ xát vào chỗ mấy người kia vừa đứng.

"Chỗ này cũng không có nước, sao lại tự nhiên ngã nhỉ?"

Bùi Niên không hiểu nổi.

Cô cũng không làm khó mình, vui vẻ lấy một quả táo từ trong giỏ trái cây, rửa sạch rồi "Cạch" một cái cắn, "Ngọt thật đấy."

Cô gác hai chân lên, ngồi bên mép giường một cách thong thả, trong đầu tua lại màn trình diễn vừa rồi của mình.

"Cũng được." Bùi Niên hài lòng gật đầu, "Nhưng nếu bọn họ lại đến gây sự với mình thì sao?"

"Không được, mình phải xem trong cuốn sách kia nói thế nào."

Nói xong, Bùi Niên cầm điện thoại lên, lần nữa mở cuốn tiểu thuyết có tên 《Cuộc sống nghịch tập của cô nàng hào môn thất thế》 ra.

Khi Lâm Sanh đến, cô ấy nhìn thấy cảnh tượng như thế này.

Bùi Niên, nữ minh tinh đáng đời phải vào bệnh viện, thê thảm đáng thương không ai thèm ngó ngàng trong miệng cư dân mạng, đang nằm sấp trên giường, hai chân đung đưa nhàn nhã, mắt nhìn chằm chằm vào màn hình, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng cười khoái chí.

Lâm Sanh đứng sau lưng cô ấy ít nhất năm phút, cũng không thấy cô nàng này có phản ứng gì.

Cô ấy không nhịn được nữa, bước tới vỗ nhẹ vào chân cô, "Còn tâm trạng chơi ở đây nữa!"

Nụ cười trên khóe miệng Bùi Niên còn chưa kịp biến mất, "Hả? Chị Sanh đến rồi à?"

Lâm Sanh: "Ừ."

"Sức khỏe thế nào rồi?"

Bùi Niên: "Không sao rồi! Dị ứng cũng khỏi rồi, chân cũng không đau nữa!"

Đã hai năm làm quản lý cho Bùi Niên, đây là lần thứ bao nhiêu Lâm Sanh âm thầm cảm thán Bùi Niên là một cô ngốc lạc quan rồi.

"Còn không sao nữa!" Nghĩ đến chuyện sắp nói, Lâm Sanh tức giận đánh cô thêm một cái, "Sáng nay đạo diễn vừa mới tìm chị nói chuyện đấy."

"Bảo là nếu em còn không chịu diễn cho tử tế, ông ấy sẽ thay em!"

"Em có biết thay diễn viên giữa chừng trong ngành này có nghĩa là gì không hả!"

Bùi Niên lí nhí, "Có nghĩa là... gì ạ?"

"Sẽ không có đoàn phim nào chịu thay diễn viên giữa chừng, nếu em thật sự bị thay, sau này sẽ không nhận được phim nữa đâu!"

"Sẽ không có đoàn phim nào muốn nhận một diễn viên vừa kém cỏi vừa thiếu thái độ đâu!"

Bùi Niên bị mấy câu này dọa choáng váng.

"Em, em biết rồi." Bùi Niên cố gắng cắt ngang lời Lâm Sanh, "Chị Sanh, em..."

"Em nghe chị nói, chị biết là chị đã vẽ bánh nướng dụ em vào nghề, em cũng là vì muốn trốn tránh kiếp công ty 007 mới đồng ý, nhưng đã làm nghề nào thì phải yêu nghề đó đúng không?"

"Ngôi sao nào mà chưa từng thức khuya dậy sớm để quay phim? Em đã được người hâm mộ săn đón, kiếm được số tiền lương cao gấp nhiều lần người bình thường, vậy thì em phải nghiêm túc với công việc này chứ!"

Lâm Sanh bẻ ngón tay đếm, "Hai năm nay, em lúc nào cũng là người đến phim trường muộn nhất, không chịu trau dồi diễn xuất cũng không chịu hoạt động trên Weibo, anti-fan sắp chửi thẳng vào mặt em rồi mà em cũng chẳng thèm liếc nhìn bọn họ lấy một cái..."

Từng chuyện từng chuyện, Bùi Niên bị nói đến mức xấu hổ không chịu nổi, đồng thời cô cũng nhận ra——

Cứ cái kiểu làm việc của cô trước đây, cô không chết thì ai chết chứ!

Bùi Niên nắm chặt tay Lâm Sanh, lời lẽ tha thiết, "Em biết lỗi rồi chị Sanh."

Cô vốn dĩ đã muốn sửa đổi, lúc này bị Lâm Sanh mắng một trận, ý nghĩ càng thêm kiên định.

"Chị nói đều đúng, từ hôm nay trở đi em nhất định sẽ lột xác làm người mới! Yêu thương người hâm mộ! Diễn xuất nghiêm túc!"

Như cảm thấy vẫn chưa đủ, cô lại bổ sung thêm một câu: "Em sẽ nghiêm túc với mỗi bộ phim, vai Lâm Tiểu Vy này, em nhất định sẽ diễn thật tốt!"

Lâm Sanh bị một loạt lời tuyên bố của cô làm cho sững sờ, hồi lâu sau mới hoàn hồn, "Được rồi, em biết nhận lỗi là tốt rồi."

Cô ấy hồi tưởng lại những lời Bùi Niên vừa nói, càng nghĩ càng thấy sai sai, "Sao chị nhớ, vai diễn của em hình như tên là Lâm Vy Vy thì phải?"

Lúc này Bùi Niên vừa mở kịch bản ra, nghe vậy, cười ngại ngùng:

"Xin lỗi chị, em vừa nhớ nhầm."