Linh Châu Truyện 2

Chương 13

Giọng nói của cô ấy nhỏ đến mức còn không bằng tiếng muỗi kêu.

Lúc này có một chiếc xe cứu thương vừa hay hú còi đi qua, tiếng còi xe át hẳn đi tiếng nói khẽ khàng ấy.

Tống Phỉ Phỉ không còn đủ can đảm để nói lại lần nữa.

Cô ấy đành câm nín, bất lực để tên tóc vàng lôi đi về phía một chiếc xe bánh mì.

Tóc vàng có chút đắc ý.

Người ta một khi đã đắc ý thì thường hay tự cao tự đại.

Thấy xung quanh không có ai, hắn liền lớn giọng bắt đầu lấy súng chỉa vào trán tôi.

“Con đĩ này, tưởng rằng biết đánh đấm vài đường là có thể chống lại băng nhóm Long Hổ của tụi tao so?”

Băng nhóm Long Hổ?

Cái tên sến súa như vậy, hình như tôi đã nghe ở đâu rồi...

Tôi lắc đầu, thật sự không nhớ ra được.

Cái vận xui này không chỉ khiến người ta trở nên chậm chạp mà còn khiến đầu óc trở nên ngu ngốc, thật đáng sợ.

Thấy tôi lắc đầu, tóc vàng có chút tức giận:

“Mẹ kiếp, còn dám trốn à!”

“Tin ông đây bắn chết ngay bây giờ không!”

Tất nhiên là tôi không tin.

Vì thế tôi không những không để ý đến anh ta mà còn đạp mạnh vào chân anh ta một cái.

Tóc vàng đau đớn, tức đến méo cả mặt.

“Mẹ kiếp!”

Anh ta đột nhiên giơ tay lên, bóp cò súng áp vào trán tôi.

Ngực tôi cảm thấy một cơn đau nhói.

Tôi dùng sức kéo Tống Phỉ Phỉ, cùng cô ấy nhanh chóng cúi người xuống.

“Bùm!”

Một tiếng nổ lớn vang lên bên tai.

Cái súng này, quả nhiên đã nổ.

Viên đạn bắn lướt qua đầu chúng tôi, đâm vào một tấm biển báo rồi bất ngờ quay ngược lại, trúng ngay giữa trán tóc vàng.

Lúc này, anh ta vẫn giữ nguyên tư thế giơ súng.

Máu tươi tuôn ra ào ào từ trán anh ta, tóc vàng liếc nhìn tôi một cái, bất lực ngã ngửa ra sau.

Đầu trọc và tóc xanh đều bị biến cố này làm cho sững sờ.

"Mày... mày gϊếŧ anh Đao!"

Tóc xanh quỳ sụp xuống đất, vừa phẫn nộ vừa đau khổ, hận không thể dùng ánh mắt mà gϊếŧ chết tôi:

"Lão đại, em đã nói từ lâu rồi, hai con nhỏ này chắc chắn biết tà thuật!"

Hai mắt đầu trọc đỏ ngầu, trong ánh mắt lóe lên hận thù và sợ hãi: "Quả nhiên là tụi mày! Tốt lắm, tốt lắm, cuối cùng tao cũng có thể báo thù rồi!"

Đầu óc của tôi ngày càng không còn tỉnh táo nữa.

Không thì sao có thể không hiểu nổi chúng nó đang nói cái gì?

Đầu trọc cảnh giác hơn tóc xanh nhiều.

Anh ta ra hiệu cho tóc xanh lái xe, còn mình thì nhặt khẩu súng trên mặt đất lên chĩa thẳng vào chúng tôi.

Ở trên xe, anh ta không nói gì, chỉ liên tục dùng ánh mắt để quan sát chúng tôi.

Cánh tay nắm chặt khẩu súng, chưa từng một lúc nào nới lỏng.

Tôi nhìn chằm chằm vào cái đầu súng đen ngòm, lòng cứ thấy bất an.

Cái súng này, chẳng lẽ lại nổ lần nữa sao...

"Cái súng này, các người lấy ở đâu ra vậy?"

"Im đi! Không được nói!"

Tên tóc xanh ngoảnh lại nhìn chúng tôi một cái, rồi đạp ga tăng tốc: "Lão đại, anh cẩn thận một chút."