Linh Châu Truyện 2

Chương 9

Tống Phỉ Phỉ lau nước trên mặt, lo lắng đỡ tôi dậy: "May mà nhân viên bảo hiểm đến kịp."

Nhân viên bảo hiểm?

Tôi miễn cưỡng ngẩng đầu lên, mới phát hiện ra xung quanh Tống Phỉ Phỉ đứng đầy người.

Tống Phỉ Phỉ mua bảo hiểm nhân thọ với số tiền rất lớn.

Tất cả xe của cô ấy đều được lắp đặt thiết bị định vị và nút báo động.

Chỉ cần nhấn nút, nhân viên bảo hiểm sẽ nhanh chóng đến cứu hộ.

Cái mà tôi tưởng là lựu đạn lúc nãy, thực ra là bom.

Ôi, người giàu thật khó gϊếŧ.

Tôi nhắm mắt lại, cơn buồn ngủ ập đến như thủy triều.

"Linh Châu, đừng ngủ."

Tống Phỉ Phỉ véo mạnh vào đùi tôi, thở dài.

"Chúng ta dường như... gặp phải quỷ đánh tường."

"Cái khúc cua này, là lần thứ tư chiếc xe đi qua."

Công ty bảo hiểm ở lại bên hồ để dọn dẹp hiện trường, còn cử một chiếc xe đưa chúng tôi về nhà.

Tài xế là một cựu chiến binh, dáng người cao lớn vạm vỡ, nhìn rất an tâm.

Lúc này, anh ta mím chặt môi, giữa đôi mày lộ rõ vẻ u ám:

"Cô Tống, con đường này tôi đã đi rất nhiều lần rồi."

"Nhưng tình huống như hôm nay thì đây là lần đầu tiên gặp."

Tôi tát vào mặt mình hai cái, cố gắng giữ cho mình tỉnh táo.

Nhìn đồng hồ, bây giờ đã gần bốn giờ sáng.

Chỉ hơn một tiếng nữa thôi là trời sáng.

Vào lúc này, mà còn gặp phải chuyện ma quỷ sao?

Tống Phỉ Phỉ gãi đầu: "Đồ lễ của tớ đều để quên trong xe, mấy lá bùa trên người thì bị nước làm ướt hết rồi."

"Trên người cậu có cái gì không?"

Tôi đưa tay lục lọi khắp người, cuối cùng móc ra từ túi quần một bức tượng bằng đất sét lớn bằng bàn tay.

Bức tượng được làm bằng một loại đất sét màu vàng đất.

Đó là một bà lão mặc đồ cổ trang, lông mày sắc nhọn, khuôn mặt gầy gò.

Bà lão nắm chặt một cái chổi trong tay, miệng hơi há ra, dường như đang nguyền rủa ai đó.

Tống Phỉ Phỉ tò mò nhận lấy bức tượng, cầm trên tay:

"Cái này là gì?"

"Bà của Harry Potter à?"

Cùng với việc cô ấy lắc lư, một làn sương mù màu xám nhạt có thể nhìn thấy bằng mắt thường từ từ tỏa ra từ bức tượng.

Sau đó, nó quấn quanh người Tống Phỉ Phỉ như mạng nhện.

Tống Phỉ Phỉ không hề hay biết, vẫn cầm bức tượng đưa lên trước mắt để quan sát kỹ.

Diện mạo của cô ấy vốn rất rạng rỡ tươi tắn.

Lúc nào cũng tràn đầy sức sống.

Nhưng bây giờ, trên khuôn mặt lại phủ một lớp màu xám tro, ấn đường càng ngày càng đen.

Nhìn thoáng qua, giống như một kẻ nghiện ngập đã phá sản.

Cái bức tượng này!

Cái bức tượng này đang hút hết vận khí của Tống Phỉ Phỉ!

"Mẹ kiếp, mau ném cái thứ dơ bẩn này đi!"

Vẻ mặt kinh hãi của tôi làm Tống Phỉ Phỉ giật mình, cô ấy không chút do dự mở cửa sổ xe rồi ném ra ngoài.

Nhưng bức tượng như dính chặt vào tay cô ấy.

Dù cô ấy có vung tay thế nào, bức tượng vẫn không hề nhúc nhích.

"Bùm!"

"Cọt kẹt!" Tiếng phanh xe chói tai vang lên một lần nữa, tài xế cười khổ quay đầu: "Cô Tống, xe của chúng ta hình như bị nổ lốp rồi."