Lúc Cố Khuynh theo Lâm thị đến Phúc Ninh đường của Tiết lão thái thái, đã có không ít tiểu bối đang hầu hạ bên trong.
Tiết Thịnh là thứ tử chi trưởng, trong số đường huynh xếp hàng thứ năm, huynh trưởng cùng mẹ là Tiết Thành làm quan đến chức Đại Lý Tự Thiếu Thừa, đã thành gia lập thất nhiều năm, thê tử Dương thị hiện thay thế mẹ chồng là Tiết đại phu nhân chủ trì nội vụ trong phủ.
Lâm thị vừa bước vào, Dương thị đã mỉm cười nghênh đón: "Ngũ muội muội, hôm nay muội đến muộn rồi, lão thái thái đã nhắc muội mấy lần."
Nhắc đến mấy cô con gái chưa xuất giá trong phòng, tuy là nói đùa, nhưng Dương thị cũng chỉ dừng lại ở đó. Lâm thị đỏ mặt được mời đến trước mặt lão thái thái, Cố Khuynh ôm áo choàng vừa cởi ra cho nàng ta, đứng bên ngoài, nhìn vào trong qua khe hở của tấm rèm hạt châu, thấy lão thái thái nắm tay Lâm thị, nhỏ giọng hỏi gì đó.
Song cửa sổ hoa văn hình thoi cắt ánh nắng thành từng tia sáng nhỏ li ti, bên ngoài rõ ràng là tiết trời thu se lạnh, nhưng trong phòng lại ấm áp dễ chịu.
Chỉ là, khuôn mặt ửng hồng của Lâm thị hơi nghiêng đi, nụ cười trên môi ẩn chứa một nỗi cay đắng không thể xóa nhòa. Cố Khuynh nhìn thoáng qua rồi thu hồi tầm mắt, cẩn thận treo chiếc áo choàng thêu hoa mẫu đơn màu hồng đào lên giá, sau đó đứng nghiêm trang bên ngoài rèm cùng với các nha hoàn đi theo hầu hạ của các phòng.
Tiếng cười nói trong phòng thi thoảng lại vọng ra, Lục nãi nãi mới được gả vào nhị phòng còn trẻ tuổi, hay cười, dung mạo lại phúc hậu, rất được lão thái thái yêu quý.
Đợi đến khi trong phòng cho gọi dọn cơm, Cố Khuynh cùng mọi người mới lần lượt đi vào, mỗi người dìu chủ tử của mình an tọa.
Lúc này, rèm cửa được vén lên, Tam gia Tiết Cần và Tam nãi nãi Ngô thị chậm rãi bước vào.
Tuy đã kết hôn nhiều năm, nhưng hai người họ trông vẫn rất mặn nồng, Ngô thị xuất thân từ vùng sông nước Giang Nam, làn da trắng nõn như ngọc, mặc một bộ váy áo màu hồng phấn bó eo, đứng cạnh Tiết Cần tuấn tú lịch lãm, quả là một bức tranh đẹp mắt.
Chỉ là hôm nay Ngô thị có vẻ mệt mỏi, dù đã trang điểm nhẹ nhàng nhưng vẫn có thể nhìn thấy quầng thâm dưới mắt.
"Tam đệ muội sao vậy, sao sắc mặt lại kém thế này?" Dương thị đứng dậy dìu Ngô thị, nhướng mày nhìn Tiết Cần: "Có phải Tam đệ lại chọc giận Tam đệ muội rồi không?"
Tiết Cần kêu oan, cười nói: "Có Đại tẩu che chở cho nàng ấy, đệ nào dám?"
Lão thái thái vẫy tay, bảo Ngô thị lại gần, thử đưa tay sờ trán nàng, thấy vẫn còn ấm, liền hỏi: "Nhà lão Tam, con thấy trong người thế nào? Có cần mời đại phu đến xem không?"
Ngô thị cúi đầu, ngượng ngùng gật đầu: "Sáng nay con hơi choáng váng, Tam gia sai người đi mời đại phu đến xem rồi, giờ con thấy đỡ hơn nhiều rồi, làm lão phu nhân phải lo lắng."
Lão thái thái thấy nàng ta e thẹn, lại nghĩ nếu thực sự có bệnh thì chắc chắn nàng ta không dám mạo muội đến đây, trong lòng đoán được đôi chút, bèn ngẩng đầu nhìn Tiết Cần, giả vờ nghiêm mặt nói: "Lão Tam, còn không mau nói, rốt cuộc là vợ nhà con làm sao vậy?"
Tiết Cần cười hì hì: "Bẩm tổ mẫu, Thục Dung có thai rồi ạ." Hắn ta lại giơ ngón tay lên: "Đã gần bốn tháng rồi."
Nghe được tin này, mọi người đều vui mừng ra mặt, lão thái thái vội vàng sai người dọn ghế cho Ngô thị: "Ẩu tả! Đã có thai rồi, lại còn bị choáng váng, khó chịu, thì phải ở yên trong phòng nghỉ ngơi, sai người đến báo một tiếng là được rồi, sao còn để con bé ra ngoài hứng gió lạnh thế này?"
Lão thái thái lại ân cần nắm lấy tay Ngô thị, tỉ mỉ hỏi han: "Còn chỗ nào không thoải mái không? Có gì không ổn, nhất định không được giấu giếm. Đã bốn tháng rồi, trước đây không thấy gì sao? Hay là người hầu hạ không cẩn thận?"
Mọi người vây quanh Ngô thị, ai nấy đều vui mừng, quan tâm hết mực. Lâm thị lặng lẽ lùi lại vài bước, trên mặt cũng treo nụ cười giống như những người khác, nhưng khóe miệng lại cứng đờ đến lợi hại, những ngón tay giấu trong tay áo rộng lớn bấu chặt vào thành ghế bên cạnh.
Tiết gia tiếng tăm lừng lẫy, đời đời vinh hiển, chỉ là đến đời này, con cháu lại có phần đơn bạc.
Dương thị gả vào đã hơn mười năm, chỉ sinh hạ được hai cô con gái; Nhị nãi nãi Vương thị có một trai một gái, nhưng đều lần lượt qua đời khi chưa được ba, năm tuổi, hiện tại trong phòng chỉ còn một đứa con trai do thϊếp sinh; Tam nãi nãi Ngô thị lại yếu ớt, thể chất vốn yếu đuối, trước sau hai lần mang thai đều không giữ được đến tháng. Trước đây có nàng ta làm bạn, Lâm thị còn có thể tự an ủi bản thân, dù sao người gả vào trước cũng chưa có con cái.
Thế nhưng hiện tại, một thai của Ngô thị mới mất đi chưa được bao lâu, vậy mà đã lại mang thai bốn tháng, nghĩ đến mối quan hệ "như băng" giữa mình và Tiết Thịnh, trong lòng Lâm thị đau như cắt.