Mỹ Nhân Ốm Yếu Cùng Dao Mổ Lợn

Chương 13

Khi khoai chín, chúng thơm lừng, ngọt mềm và đầy mật.

Úc Ly nguyên chủ đã quen với việc nướng khoai lang.

Trước đây, khi theo mẫu thân vào bếp, nàng còn thỉnh thoảng trộm chôn một củ khoai trong lòng bếp để tối về chia cho các muội muội.

Với những đứa trẻ ở nông thôn, nướng khoai lang là một món ăn vặt no bụng rất quý.

Chẳng bao lâu, mùi thuốc dược nồng đậm đã lan khắp phòng.

Bát thuốc này được nấu cho Phó Văn Tiêu, mỗi thang thuốc đều có giá không rẻ. Dù đại phu đã khuyên gia đình chuẩn bị hậu sự, nhưng Chu thị vẫn không cam lòng, hy vọng vài thang thuốc cùng với nhân sâm có thể kéo dài mạng sống cho nhi tử.

Phó gia chỉ có vài người, hơn nữa đồng ruộng đều đã thuê người chăm, không có nhiều việc cần làm.

Sau khi gánh nước xong, Úc Ly không có việc gì nên ngồi cạnh bếp canh lửa nấu thuốc, đợi khoai lang chín rồi dùng que gắp ra.

Nàng lột một củ khoai nóng hổi, mùi thơm ngọt ngào lập tức bốc lên, Úc Ly khẽ nuốt nước miếng rồi cẩn thận cắn một miếng, mắt nàng mở to vì ngon.

Hai đứa nhỏ trong bếp thấy Úc Ly ăn khoai lang, bỗng dưng cũng thèm thuồng, vô thức nuốt nước miếng.

Thường ngày chúng không thiếu khoai lang nướng để ăn, nhưng khi thấy Úc Ly ăn ngon lành như vậy, đột nhiên chúng cũng thèm đến lạ.

Ánh mắt của hai đứa trẻ quá lộ liễu nên Úc Ly không thể làm ngơ, nàng nhìn hai đứa nhỏ rồi lại nhìn củ khoai trong tay, cuối cùng nhịn đau chia cho chúng một củ.

"Cảm ơn tiểu thẩm thẩm." Hai đứa nhỏ ngọt ngào cảm ơn, cười với nàng đầy ngoan ngoãn.

Khoai lang mới nướng còn nóng hổi, Úc Ly cẩn thận lột bỏ lớp vỏ cháy bên ngoài, để lộ phần ruột khoai mềm mịn và thơm lừng, nàng đợi khoai nguội bớt rồi mới đưa cho hai đứa nhỏ.

Cả ba người, một lớn hai nhỏ, ngồi xổm trong bếp cùng ăn khoai lang, không ai bận tâm đến cái nóng hầm hập.

Chu thị thấy cảnh tượng đó, trên mặt nở nụ cười dịu dàng.

Nhưng khi nghĩ đến tiểu nhi tử vẫn còn đang mê man trên giường, nụ cười của bà tắt dần, thay vào đó là vẻ mặt buồn bã.

Khi thuốc đã được nấu xong, Chu thị đổ ra bát, để một bên chờ cho nguội rồi mới mang vào phòng để đút cho Phó Văn Tiêu.

Trong khi đó, Úc Ly múc một chậu nước trong và mang vào phòng.

Nàng đặt chậu nước xuống, tranh thủ lúc Chu thị còn chưa vào nhanh tay mở cửa sổ để thông gió cho căn phòng.

Khi cửa sổ mở ra, ánh sáng lập tức tràn vào, căn phòng trở nên sáng sủa hơn hẳn.

Úc Ly tiến đến gần giường, cuối cùng cũng thấy rõ mặt mũi của nam nhân đang nằm trên giường.

Dù làn da của y trắng nhợt nhạt như một xác chết, nhưng không thể phủ nhận rằng Phó Văn Tiêu thực sự rất đẹp.

Y khoảng hai mươi tuổi, ngũ quan tinh tế, dung mạo thanh tú.

Dù đang nằm yên lặng trên giường với mái tóc rối tung, nhưng gương mặt y giống như được chạm khắc từ ngọc, thanh thoát và thoát tục, không giống như người trần thế.

Trong căn phòng đơn sơ ở thôn quê, nam nhân nằm trên giường tỏa ra một vẻ đẹp rực rỡ như thiên thần.

Úc Ly đứng ngẩn người một lúc, nhìn chằm chằm vào y thêm vài lần mới bình tĩnh cầm lấy chiếc khăn sạch.

Dù chỉ mới nhìn một lần, nhưng Úc Ly có khả năng học hỏi rất nhanh nên nàng rất thuần thục làm theo các bước mà Chu thị đã làm trước đó để lau người cho Phó Văn Tiêu.

Sau khi lau mặt, nàng tiếp tục lau người.

Ngay lúc Úc Ly định cởϊ áσ của Phó Văn Tiêu để lau, đột nhiên một bàn tay đưa ra, nắm lấy cổ tay nàng, chặn lại động tác của nàng.

Nàng sững lại, ngẩng đầu lên, ngay lập tức đối diện với một đôi mắt lạnh lẽo, u ám.