Xuyên Vào Đại Lục Thú Nhân, Ta Nhặt Được Sơn Quân!

Chương 19: Cuộc sống thật sự rất khắc nghiệt

Tối đến, gió rít từng cơn.

Tuyết bay dày đặc, bên trong hang vẫn nghe thấy tiếng sột soạt như tiếng tằm ăn lá.

Hứa Sương Từ ngó ra ngoài qua khe hở trên cửa hang bằng liễu.

Bóng cây lay động, càng làm cho đêm tối thêm lạnh lẽo.

Bỗng nhiên, giữa tiếng tuyết rơi, vang lên vài tiếng gầm rú của thú dữ.

Hứa Sương Từ giật mình, lông tơ dựng đứng.

Đứng sững một lúc, tiếng gầm rú lắng xuống, trong hang chỉ còn lại tiếng củi cháy và tiếng Tình bào gỗ.

Hứa Sương Từ quay sang nhìn Tình, thì thầm hỏi: "Vừa nãy có cái gì đang kêu vậy?"

Tình dừng tay, đôi tai tròn dựng lên. Nghe một lát, hắn nói: "Chúng đang đánh nhau."

Hứa Sương Từ: "Sao lại đánh nhau?"

Tình cào mạnh vào khúc gỗ trước mặt, miệng lười nhác đáp: "Vì tranh giành thức ăn mà đánh nhau."

Trong mùa đông khắc nghiệt của lục địa Kim Sắc, cho dù là thú nhân lang thang, bộ lạc nhỏ hay những bộ lạc lớn với thú nhân khỏe mạnh, đều có thể đối mặt với tình trạng thiếu thức ăn.

Đặc biệt là vào cuối mùa đông mỗi năm, những thú nhân thiếu thức ăn sẽ gây gổ với nhau.

Bị thương là chuyện thường tình, chết chóc cũng không phải là hiếm.

Tiếng động lúc gần lúc xa, Hứa Sương Từ bước đến cửa hang để nghe ngóng.

Tình cào mạnh vào khúc gỗ.

"Bên ngoài nguy hiểm,không được ra ngoài."

"Tôi chỉ nghe thôi." Hứa Sương Từ quay lại bên đống lửa: "Chúng cách chúng ta xa không?"

"Ở phía Bắc, không gần cũng không xa."

"Vậy chúng có thể tấn công đến đây không?"

"Có thể."

Hang động cũng nằm ở phía Bắc, cách biên giới phía Bắc lãnh địa của Tình không xa.

Nhưng phía Bắc lại càng cằn cỗi, đó là vùng thảo nguyên hoang mạc và những ngọn núi tuyết cao ngất.

Tình nghĩ ngợi, hình như ở đó có một bộ lạc ăn cỏ nhỏ.

Bộ lạc ăn cỏ không dám đến đây, nhưng những thú nhân lang thang đói khát thì dám.

Chúng thường không có nơi ở cố định, những thú nhân lang thang như Tình, tự phân chia lãnh địa và có khả năng bảo vệ lãnh địa của mình, rất ít.

Vì một miếng ăn, chúng có thể làm bất cứ điều gì, thậm chí khi đói khát, chúng ăn thịt đồng loại cũng không phải là chuyện lạ.

Hứa Sương Từ nghe mà lo lắng.

Tình thấy khóe miệng cậu căng thẳng, liền cong đuôi quấn lấy chân cậu.

Đuôi của Tình lướt qua chân cậu, Hứa Sương Từ chủ động đưa tay ra, cảm nhận được trọng lượng của cái đuôi dần dần làm cho cậu an tâm.

Hứa Sương Từ nói: "Nếu chúng thật sự đánh nhau, cậu mang tôi chạy. Đánh nhau sẽ bị thương."

Tình từ chối: "Không chạy."

Ở phía đông lục địa Kim Sắc, không có thú nhân nào đánh thắng được hắn.

Tiếng gầm gừ hỗn loạn lắng xuống.

Tiếng kêu thê lương khiến Hứa Sương Từ sởn gai ốc.

Một tháng nữa, mùa đông sắp kết thúc. Nhưng thức ăn trong hang đã cạn kiệt.

Những loại thực vật mà Hứa Sương Từ tìm được, ví dụ như rễ ngọt, có khá nhiều, nhưng Tình lại thích ăn thịt.

Hứa Sương Từ ngồi trên chiếc ghế bện bằng liễu, tay cầm chiếc cốc gỗ đựng nước ép quả đỏ, bây giờ cũng không còn tâm trạng uống nữa.

Cậu cau mày nói: "Hay là chúng ta đặt bẫy, thử xem có thể bắt được con mồi nào trong rừng không?”

Tình lười biến đáp lại :"Không có con mồi."

Hứa Sương Từ: "Rừng lớn như vậy, chắc chắn có thể bắt được."

Tình: "không thể bắt được."

Hứa Sương Từ nản lòng: "Vậy cậu ăn gì?"

Tình nhìn chăm chú vào con cá cuối cùng xiên vào cọc gỗ trước mặt.

"Ăn cá."

Ban đầu những con cá được xâu chuỗi lại, hai con sói đến, trực tiếp cướp đi hai phần ba số cá.

Số còn lại ăn đến bây giờ, chỉ còn một con cá cuối cùng.

Trong hang chỉ còn lại năm con mồi. Ba con lớn bằng con hươu sao, hai con nhỏ bằng con thỏ.

Theo lượng thức ăn của Tình, đủ ăn năm sáu bữa.

Theo lý thuyết, hổ ăn một bữa no có thể kéo dài bốn năm ngày, nhưng Tình thì khác.

Tần suất ăn uống của hắn gần giống với Hứa Sương Từ.

Một ngày đôi khi ăn ba bữa, đôi khi bốn bữa. Lượng ăn cũng không nhiều, thuộc loại ăn ít bữa nhiều.

Nhưng thịt sắp hết, cho dù có những loại thực vật mà Hứa Sương Từ tìm được để chống đỡ, ít nhất thì cũng phải một tháng nữa mùa đông mới qua.

Hứa Sương Từ lo lắng nói: "Sông đã đóng băng rồi, làm sao bắt cá."

Tình trả lời thô bạo: "Đập vỡ."

Hứa Sương Từ bị bọc trong lớp da thú, chỉ lộ ra một đôi mắt. Cậu ngồi trước đống lửa bập bùng, vì mặc quá dày nên cử động khó khăn.

Bên cạnh cậu là mặt sông đóng băng.

Một con hổ bạc khổng lồ dùng đuôi quét sạch tuyết trên mặt băng, sau đó dùng đuôi cuốn lấy một hòn đá ném mạnh xuống mặt băng.

"Đùng đùng đùng ——"

Đuôi quất ra bóng ma.

Một cú đánh nối tiếp một cú đánh, những mảnh băng vỡ tung tóe.

Hứa Sương Từ khó khăn chống tay lên đầu gối, đầu tựa vào lòng bàn tay, nhìn con hổ lớn đang phá băng trên mặt sông

Cậu thì thầm: "Đến năm sau, nhất định phải tích trữ nhiều thức ăn hơn. Cũng phải giấu ở nhiều nơi khác nhau."

May mắn thay, Tình có sức mạnh vô địch.

Lớp băng bị đập vỡ, tự nhiên có những con cá bơi lên hít thở .

Hứa Sương Từ chỉ thấy Tình đang nằm sấp trên mặt băng, nửa người dưới chui xuống, móng vuốt móc từng con cá béo mập lên mặt băng.

Mỗi con cá nặng ít nhất mười mấy cân.

Vừa rời khỏi nước, chưa kịp giãy giụa đã bị đông cứng lại, méo mó hết cả.

Mỗi khi đào xong một cái lỗ, Tình lại đổi chỗ khác, dường như sức lực của hắn là vô tận.

Con sông này đã nuôi dưỡng biết bao sinh vật.

Những thú nhân thường chỉ săn bắt thú rừng, dù có vài kẻ thích ăn cá nhưng vì sông băng nên cũng không bắt được nhiều.

Vì vậy, cá trong sông lớn nhanh và béo mập, nhiều vô kể.

Nơi họ đang đứng cách hang khá xa.

Đó là nơi giao nhau của con sông nhỏ và con sông lớn. Mặt sông rộng đến cả nghìn trượng.

Bắt xong một mẻ cá, dù có chịu lạnh giỏi đến đâu thì Tình cũng phải quay lại bên đống lửa cùng Hứa Sương Từ nghỉ ngơi.

Họ ở lại đó ba ngày.

Sau ba ngày, Hứa Sương Từ làm cho Tình một chiếc xe trượt bằng tuyết, rồi cùng nhau chở mấy trăm cân cá về hang.

Cứ đi một đoạn thì họ lại dừng lại đốt lửa sưởi ấm.

Hứa Sương Từ được bọc kín trong lớp da thú, nằm trên lưng Tình, không cảm thấy chút gió nào.

Sau khi quen với tốc độ chạy của Tình, cậu thậm chí còn có thể ngủ gật trên lưng của mèo lớn.

Tuy nhiên, thấy Tình hắt hơi mấy cái, Hứa Sương Từ nghĩ rằng nên làm thêm vài bộ áo bằng da thú cho hắn.