Xuyên Vào Đại Lục Thú Nhân, Ta Nhặt Được Sơn Quân!

Chương 14: Kẻ đói, chỉ có thể làm liều

Hứa Sương Từ mím môi: “Ngủ suốt mùa tuyết.”

Tình lắc đầu.

Nhưng cũng gần như vậy.

Mùa đông lạnh giá chỉ cần dự trữ đủ thức ăn, phần lớn thú nhân sẽ ở trong hang. Ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, cho đến khi băng tuyết tan.

Nhưng cũng có ngoại lệ.

Những bộ lạc nhỏ và thú nhân lang thang, nếu không tìm đủ thức ăn vào mùa thu, mùa đông dù tuyết rơi cũng phải mạo hiểm ra ngoài tìm thức ăn.

Những á thú nhân trắng trẻo bên cạnh cũng dễ trở thành mục tiêu của những thú nhân đói khát.

Tình hiếm khi dặn dò: “Bên ngoài nguy hiểm, đừng ra ngoài.”

Hứa Sương Từ ngẩng đầu thấy ánh mắt nghiêm nghị của mèo lớn. Cậu mỉm cười nhẹ nhàng nói: “Tôi không định ra ngoài.”

“Khi nào thì cậu mới ra ngoài tuần tra lãnh địa?”

Tình: “Qua nửa mùa.”

Hứa Sương Từ gật đầu.

Tuyết lớn khiến Hứa Sương Từ bị hạn chế trong hang động này. Nhân cơ hội này, cậu tiếp tục luyện tập ngôn ngữ thú với Tình.

Vì vậy, ngoài việc trời lạnh hơn, cuộc sống của Hứa Sương Từ cũng khá nhàn nhã.

Thức ăn dự trữ dần dần cạn kiệt.

Hứa Sương Từ vì ở trong hang, ít vận động, không còn áp lực tinh thần như khi làm việc, cơ thể cũng béo lên.

Tuyết ngoài hang rơi hết trận này đến trận khác.

Tình làm xong một cái chum đá khác, được Hứa Sương Từ dùng để trữ tuyết làm nước.

Chớp mắt, trên vách đá đã viết thêm nhiều chữ, hơn hai tháng đã trôi qua.

Khi Tình đề nghị tuần tra lãnh địa, cậu biết thời gian đã qua một nửa.

Như vậy, mùa tuyết ở đây sẽ kéo dài năm tháng.

Thú nhân giữ lại một phần bản năng thú.

Đặc biệt là thú nhân lang thang.

Một thú nhân đơn độc bên ngoài, sống không khác gì dã thú.

Nhưng để có một cuộc sống yên bình thì không thể không tuần tra lãnh địa.

Thường thì mỗi năm cần tuần tra hai lần.

Một lần vào mùa hè, khi thức ăn nhiều nhất để xua đuổi những thú nhân vào lãnh địa săn bắn. Một lần vào mùa đông, khi thức ăn ít nhất để ngăn thú nhân vào cướp thức ăn và gϊếŧ chóc.

Những bộ lạc nhỏ thiếu thức ăn, mỗi năm tuần tra năm sáu lần.

Trước đây Tình đơn độc, muốn đi là đi.

Nhưng giờ trong hang có thêm một á thú nhân, hắn lo lắng khi mình đi sẽ có thú nhân không biết điều đến tấn công.

Vì vậy sau khi bàn bạc với Hứa Sương Từ, hắn dùng tuyết và đá chặn kín miệng hang.

Tuyết dày khó đi, chuyến này hắn có thể mất ba đến năm ngày.

Chỉ cần Hứa Sương Từ không ra ngoài, thú nhân khó phát hiện ra nơi này. Dù có bị phát hiện...

Tình vẫy đuôi, chất thêm đá.

Dù có bị phát hiện, hắn cũng cố gắng đảm bảo an toàn cho cậu.

“Đừng ra ngoài, ta đi đây.”

Tình lùi vài bước, nhìn miệng hang bị chặn kín nói.

Hứa Sương Từ đứng bên trong, nghe thấy giọng Tình, ngón tay buông thõng bên người co lại.

Cậu khẽ nói: “Được.”

Cậu không kìm được bước lên vài bước, đối diện với miệng hang trống trải bỗng nhiên cảm thấy sợ hãi.

“Cậu , cậu về sớm nhé.”

Tai Tình nhạy bén, nghe thấy quay đầu nhìn miệng hang lần cuối, rồi quay người chạy đi.

Mèo lớn đi rồi.

Hứa Sương Từ lảo đảo đến bên đống lửa, trông có vẻ uể oải.

Bây giờ còn sớm, nồi canh xương của cậu vẫn chưa chín.

Tình vừa đi, lòng cậu trống rỗng.

Không kìm được nhìn ra cửa hang hết lần này đến lần khác, cuối cùng xác định hắn sẽ không quay lại, chỉ đành ôm gối ngồi thẫn thờ.

Hôm nay cậu cũng không buồn ăn.

Ăn no rồi cũng không muốn làm gì khác.

Trong hang yên tĩnh đến mức cậu có thể nghe thấy tiếng tim mình đập.

Hứa Sương Từ ngồi mệt thì đi, đi mệt thì nằm. Một mình trong hang, không có việc gì làm.

Tình rời hang, trước tiên đi xem quanh dãy núi. Đảm bảo xung quanh an toàn, rồi mới đi về phía nam.

Phía đông bị dãy núi Thú Thần ngăn cách, thú nhân lang thang không ít.

Bọn họ có kẻ vẫn tiếp tục lang thang, có kẻ lại tái lập bộ lạc mới.

Chỉ là Tình đã chiếm cứ phía bắc nhiều năm, thú nhân lang thang lại hiếm khi mạnh mẽ như tộc hổ, nên không dám đến.

Nhưng dù vậy, Tình cũng không dám lơ là.

Bàn chân to lớn đạp lên tuyết mềm, men theo hướng nam.

Hai đêm sau, dấu chân bị tuyết phủ kín, trên thảm tuyết xuất hiện dấu vết ngược chiều.

“Hắn ra ngoài rồi.”

“Hay là chúng ta đừng đi nữa.”

“Không đi ngươi muốn chết đói sao?!”

“Nhưng bị phát hiện sẽ bị cắn chết…”

Trong rừng, hai bóng dáng một trước một sau kéo đẩy nhau.

Mùa tuyết đã qua nửa, hai thú nhân lang thang tộc sói đã ăn hết thức ăn.

Trời đất mênh mông, không tìm được thức ăn. Bọn họ đói không chịu nổi, đành phải nhắm vào Tình.

Tình là thú nhân hổ bạc biến dị, chỉ cần gặp qua hắn chắc chắn không thể quên. Hơn nữa hắn rất lợi hại, danh tiếng vang xa trong giới thú nhân lang thang. Thú nhân lang thang đều biết, chỗ Tình chắc chắn có đủ thức ăn.

Vào mùa đông, không ít thú nhân nhắm vào Tình. Nhưng dám hành động, chỉ có hai người này.