Trong văn phòng, Onizuka Hachizo mắng té tát mấy người một trận, "Mấy đứa muốn đi dọn nhà tắm hai tuần hả?!"
Nhìn dáng vẻ giận dữ của giáo quan, chỉ có Miyazaki Ren dám vuốt râu hổ, "Báo cáo giáo quan, chúng em không dọn dẹp là vì thầy chưa đưa ra thời gian cụ thể! Đang đợi thầy quay lại để xác nhận."
Onizuka Hachizo định mắng lại, nhưng lại không tìm ra lý do, cuối cùng chỉ có thể tức giận hét lên, "Vậy thì ngay bây giờ, từ hôm nay, mau cút đi dọn dẹp nhà tắm nam một tuần cho tôi!"
Dù sao cũng không bị tăng lên hai tuần, mấy người bọn họ cũng coi như vui vẻ, khoác vai nhau đi đến nhà tắm nam. Vừa nhìn thấy sàn nhà tắm, cả đám đều im bặt. Trời ơi, sao mà nó dơ đến mức này?!
"Cái lớp bùn đất này chắc kéo sợi được luôn quá, như kẹo mè mạch nha ấy." Miyazaki Ren vừa cố sức lau sàn, vừa không nhịn được mà lên tiếng.
"Oẹ... Tớ thề là sau này tớ sẽ không bao giờ động đến kẹo mè mạch nha nữa." Matsuda Jinpei nghe Miyazaki Ren miêu tả mà thấy buồn nôn.
"Miyazaki, đừng có lúc nào cũng đem cái trình độ tiếng Nhật số một của cậu ra để miêu tả mấy thứ kì quái như vậy chứ." Hagiwara Kenji vừa nghe vừa tưởng tượng theo, sắc mặt có chút phức tạp.
"Nói đến chuyện này, lần đầu tiên Zero cãi nhau với Matsuda là do lúc Zero đang diễn thuyết thì Matsuda nôn khan đấy."
Furuya Rei nhắc lại chuyện xảy ra trong lễ khai giảng mấy tháng trước, giờ nghĩ lại vẫn như mới ngày hôm qua. Ai mà ngờ được Matsuda Jinpei lúc đó bị đánh rụng cả răng giả lại có thể trở thành bạn tốt với Zero chứ?
Matsuda Jinpei lại nhớ đến khoảnh khắc mất mặt đó, tức giận trừng mắt nhìn Miyazaki Ren: "Nói đến chuyện này thì đều là tại Miyazaki hết, cái loại kẹo gừng đó là thứ để cho con người ăn sao? Tớ thật sự không nhịn được nên mới nôn khan đấy, khó ăn muốn chết! Không thể tin được lại có người làm ra loại kẹo quái dị như vậy."
"Jinpei này, kẹo gừng không phải để cho người ăn, nhưng cậu lại ăn, vậy tính là gì hả?" Miyazaki Ren nắm được sơ hở trong lời nói của cậu ta liền lên tiếng kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
Nhưng lần này không ai đứng về phía cậu, tất cả mọi người đều đồng loạt lên án cái khẩu vị dị thường của Miyazaki Ren.
"Ngoài kẹo gừng ra còn có món cà ri siêu cay nữa chứ?!" Người thành thật như Date Wataru cũng phải gia nhập đội ngũ khiển trách sau khi nhớ đến món cà ri cay xé họng.
Những người đã từng bị món cà ri cay kinh hoàng kia hãm hại đều đồng loạt nhăn mặt, nhớ lại cái mùi vị kinh khủng đó.
"Còn có cả bánh quy mặn mà lừa tớ là bánh quy ngọt nữa!"
"Bánh quy mặn thì có gì là lạ đâu, không phải rất bình thường sao?" Thấy tình hình không ổn, Miyazaki Ren vội vàng chuyển hướng sang chủ đề muôn thuở: bánh quy mặn hay ngọt.
Quả nhiên, Furuya Rei thuộc phe bánh quy mặn lập tức lên tiếng ủng hộ: "Đúng vậy, bánh quy mặn rất bình thường mà."
"Cái gì chứ, bánh quy nhất định phải là vị ngọt mới ngon chứ!" Matsuda Jinpei thuộc phe bánh quy ngọt lập tức phản bác.
"Những cái khác thì tớ không ý kiến gì, nhưng mà bánh quy là món tráng miệng thì nhất định phải là vị ngọt mới ngon chứ." Hagiwara Kenji cũng lên tiếng ủng hộ bạn thân.
"Tớ thì mặn ngọt gì cũng được, miễn là đừng phải bánh quy vị cay là được." Sau khi bị món cà ri cay dằn mặt, Date Wataru thề sẽ không bao giờ động vào bất cứ thứ gì liên quan đến vị cay nữa.
Thấy đám bạn dễ dàng bị lái sang chủ đề khác, Morofushi Hiromitsu thở dài, quyết định đi thẳng vào vấn đề: "Miyazaki, có phải vị giác của cậu có vấn đề không vậy?"
"Haha, Miyazaki, đến cả Hiro cũng phải lên tiếng chê bai cậu kìa, xem cậu đã gây ra tội lỗi gì này!" Matsuda Jinpei còn tưởng Morofushi Hiromitsu đang trêu chọc, không nhịn được mà cười nhạo Miyazaki Ren.
Thế nhưng Morofushi Hiromitsu lại rất nghiêm túc: "Tớ không có đùa, tớ đang hỏi rất nghiêm túc đấy."
Miyazaki Ren cứ nghĩ rằng Morofushi Hiromitsu sẽ tìm lúc nào đó chỉ có hai người rồi mới hỏi chuyện này, nhưng sau khi vụ án mạng của cha mẹ được giải quyết, cả người Morofushi Hiromitsu như trút được gánh nặng, bây giờ cậu ấy mới có thể thản nhiên hỏi thẳng vấn đề này trước mặt mọi người như vậy.