Biểu cảm và hành động này, vị thám tử vừa ngăn chặn vụ án mạng, lúc này lại giống hệt một tên côn đồ.
"Á ha?! Bỏ tôi ra, các người biết anh trai tôi là ai không! Biết bố tôi là ai không!". Toyama lắc đầu nguầy nguậy, cố gắng thoát khỏi sự khống chế.
"Ngài Mizuo, ừm, không được phép sử dụng bạo lực với nghi phạm." Morofushi Hiromitsu tốt bụng bước tới, muốn giải cứu cho Toyama đang bị Mizuo Sosuke giẫm dưới chân, dù sao đây cũng là nơi công cộng, hành vi như vậy là không thích hợp.
"Gì chứ, học viên trường cảnh sát, tôi chỉ là vô tình giẫm phải rác rưởi thôi, tất cả mọi người ở đây đều có thể làm chứng cho tôi, đúng không?" Mizuo Sosuke không những không chịu buông chân ra, ngược lại còn nghiến mạnh hơn, khiến Toyama đau đớn kêu lên.
"Đúng vậy, ngài Mizuo chỉ là vô tình giẫm phải thôi, tôi làm chứng."
"Tôi cũng vậy, tôi làm chứng ngài Mizuo là vô tình."
Mọi người trong nhà hàng nhao nhao lên tiếng, một người vừa đẹp đẽ vừa có tinh thần chính nghĩa như anh ta sao có thể bắt nạt nghi phạm được chứ, chỉ là vô tình thôi.
Mấy người học viên cảnh sát cũng rất muốn hùa theo, nhưng thân là cảnh sát tương lai, bản năng đã ngăn cản họ, nhắc nhở một câu đã là làm hết trách nhiệm, bây giờ có nhiều người làm chứng như vậy, chứng minh người này bị thương chỉ là do vô tình, vậy thì thôi không khuyên nữa.
"Anh Sosuke, tại sao anh cứ gọi Toyama là rác rưởi vậy?". Shinichi tò mò hỏi, Mizuo Sosuke đã giải thích cách thức gây án của hai người, nhưng vẫn chưa nói cho mọi người biết lý do tại sao anh ta lại ghét Toyama như vậy.
"Shinichi nhóc con, em còn phải học hỏi nhiều đấy." Mizuo Sosuke chế nhạo một câu, không có ý định giải thích.
Ran nhìn cậu bạn trúc mã đang vò đầu bứt tai, không nhịn được lên tiếng: "Anh Sosuke, xin hãy cho chúng em biết lý do đi."
"Khụ khụ, nếu Ran nhờ vả thì tôi sẽ đại phát từ bi cho các người biết đáp án vậy." Sau khi tận hưởng đủ lời cầu xin của hai đứa trẻ, Mizuo Sosuke mới làm bộ làm tịch đồng ý.
"Ánh mắt tên này nhìn Ran, nụ cười dâʍ đãиɠ đó, thật sự nên thiến hắn ta đi. Hơn nữa, hắn ta còn dùng ma túy để khống chế cô Mizuhara, bắt cô ấy làm việc cho hắn ta. Không chỉ vậy, hắn ta còn muốn ra tay với em gái của cô Mizuhara, cho nên cô Mizuhara mới không nhịn được nữa, muốn cùng chết với hắn ta?".
"Mày nói bậy, mày có bằng chứng không?".
"Sao anh biết tôi có em gái?".
Giọng nói của Mizuhara và Toyama đồng thời vang lên, Mizuo Sosuke quyết định trả lời câu hỏi của Mizuhara trước, "Cách ăn mặc của cô Mizuhara đều là phong cách thành thục, chỉ có chiếc vòng tay cũ kỹ hình bông hoa nhỏ này là khác biệt, giống như thứ mà trẻ con thích, nhìn có vẻ đã đeo được một thời gian, căn cứ vào phong cách có thể suy đoán là do người thân tặng, cho nên hẳn là em gái."
"Còn bằng chứng." Mizuo Sosuke không nhịn được đá Toyama một cái, "Những tên biếи ŧɦái như các người thích nhất là lưu lại một số hình ảnh, chỉ cần kiểm tra điện thoại của hắn ta là có thể biết được những chuyện bỉ ổi mà hắn ta đã làm."
"Có bằng chứng thì đã sao, bố tôi là Toyama Morimasa!". Sợ người khác không biết, Toyama còn cố ý bổ sung thêm, "Toyama Morimasa bộ trưởng của Bộ Y tế, Lao động và Phúc lợi!".
Những người có mặt ở đây, chỉ cần thường xuyên xem tin tức thì đều biết Toyama Morimasa- bộ trưởng của Bộ Y tế, Lao động và Phúc lợi là ai, những người vừa rồi còn đang phẫn nộ đều im lặng.
Mizuhara ở một bên nghe vậy bỗng nhiên nổi giận, cầm con dao gọt hoa quả trên quầy bar định đâm vào người Toyama, "Vậy thì mày chết đi!".
May mà Miyazaki Ren vẫn luôn chú ý đến cô, một chiêu vật lộn đoạt lấy con dao trong tay cô, sau đó xoay người đè cô xuống.
"Cô Mizuhara, xin hãy bình tĩnh, Toyama Morimasa không có gì ghê gớm cả, ít nhất thì con trai ông ta dám nói ra những lời này trước mặt bàn dân thiên hạ, con đường thăng tiến của vị quan chức Bộ Y tế, Lao động và Phúc lợi này coi như chấm dứt. Tôi cam đoan với cô, tên cặn bã này nhất định sẽ bị trừng phạt." Mizuo Sosuke an ủi, đưa cho cô một tấm danh thϊếp, "Nếu cần có thể gọi điện thoại cho cô ấy nhờ giúp đỡ, tôi nghĩ cô sẽ cần đến số liên lạc của nữ hoàng giới luật sư này."