"Trước khi sai khiến người khác thì tự giới thiệu bản thân và nói rõ sự tình là phép lịch sự tối thiểu đấy." Miyazaki Ren đứng ra, bắt đầu diễn kịch.
Nick phụ số 3 Mizuo Sosuke bực bội "chậc" một tiếng, nhìn chằm chằm Miyazaki Ren hai giây, sau đó mới lên tiếng: "Tôi tên là Mizuo Sosuke, là một tiểu thuyết gia. Mời các vị trói người đàn ông nằm dưới đất kia và đồng bọn của hắn ta lại, hai người bọn họ đều bị tình nghi sử dụng ma túy và gϊếŧ người.”
Bạn của người đàn ông là một người phụ nữ mặc váy đỏ, tóc xoăn lọn to, nghe thấy lời nói của Mizuo Sosuke, sắc mặt tái nhợt, lập tức phản bác: "Tôi không hề sử dụng ma túy cũng không gϊếŧ người, anh đừng có vu oan giá họa!"
Mizuo Sosuke càng thêm mất kiên nhẫn, há miệng định mắng người, nhưng còn chưa kịp mắng ra tiếng, sắc mặt đã trắng bệch, hơi thở bắt đầu dồn dập.
"Anh Sosuke, hít thở, hít thở!" Cô bé tên Ran vội vàng an ủi, đồng thời lấy kẹo mυ'ŧ từ trong túi áo của mình nhét vào miệng anh ta, lúc này Mizuo Sosuke mới bình tĩnh trở lại.
"Chuyện này ngay cả đứa trẻ mười tuổi cũng nhìn ra được, còn cần tôi phải nói nhiều lời sao? Shinichi, nhóc con, lại đây." Sau khi bình tĩnh lại, tâm trạng của Mizuo Sosuke dường như càng tồi tệ hơn, vừa mở miệng đã sai khiến cậu bé bên cạnh.
Cậu bé tên Shinichi nghe vậy, ưỡn ngực nhỏ, trên mặt tràn đầy tự tin. "Mấy anh chị có thể giúp đỡ được không ạ?"
Mọi người học viên cảnh sát cũng rất tò mò, gật đầu đồng ý, muốn xem cậu bé này có thể suy luận ra được điều gì.
"Mời anh kéo tay áo của chú này lên, còn cả tay áo của chị này nữa ạ."
Furuya Rei và Hagiwara Kenji bước tới, lần lượt vén tay áo của hai người lên, quả nhiên nhìn thấy vết kim tiêm.
"Chú này và chị gái này vừa ngồi cạnh chúng em, khứu giác của anh Sosuke rất nhạy bén, chắc là chú và chị ấy vừa sử dụng ma túy xong, trên quần áo có mùi kim loại rất nặng, loại ma túy mà chú và chị ấy sử dụng có lẽ là methamphetamine, hay còn gọi là ma túy đá. Thành phần chính là amphetamine, một loại chất tổng hợp hóa học, có tính ăn mòn, sau khi đốt cháy sẽ có mùi kim loại."
Mọi người xúm lại ngửi, quả nhiên ngửi thấy mùi kim loại, trên người người đàn ông còn có mùi mồ hôi khó tả.
"Shinichi, lại gần người đàn ông này ngửi kỹ hơn." Mizuo Sosuke đột nhiên lên tiếng chỉ đạo.
Shinichi trước tiên quan sát người đàn ông một chút, chỉ mới vận động nhẹ mà người đàn ông đã đổ rất nhiều mồ hôi, vừa lại gần đã ngửi thấy mùi mồ hôi nồng nặc, "Là cần sa!"
Mizuo Sosuke gật đầu, sau đó đưa cho Shinichi một đôi găng tay cao su mà anh ta vừa xin của nhân viên phục vụ, "Kiểm tra túi xách của hắn ta."
Shinichi đeo găng tay vào, quả nhiên tìm thấy một hộp thuốc lá, sau đó dùng túi ni lông trong suốt bọc lại, đây chính là tang vật.
"Cho dù chúng tôi có sử dụng ma túy thì cũng là do cảnh sát xử lý, liên quan gì đến một tên tiểu thuyết gia hạng ba như anh! Anh dựa vào đâu mà nói tôi tình nghi gϊếŧ người?!" Người đàn ông bị khống chế dưới đất thoáng chốc sa sầm mặt mày, nhưng chỉ trong chốc lát, hắn ta lại hùng hồn hản bác.
Người phụ nữ váy đỏ sau khi bị phát hiện sử dụng ma túy chỉ biết khóc lóc, lúc này nghe thấy lời phản bác của người đàn ông liền cười lạnh, không biết đang cười cái gì.
Shinichi có chút lúng túng, cậu chỉ nhìn ra hai người này sử dụng ma túy, nhưng chuyện án gϊếŧ người thì cậu thực sự không tìm thấy chứng cứ, có chút bối rối nhìn Mizuo Sosuke.
Nhóm học viên cảnh sát cũng rất tò mò, đứa trẻ này suy luận đâu ra đấy, lại còn biết amphetamine là gì, còn giỏi hơn cả nhiều cảnh sát. Vậy thì Mizuo Sosuke - người đóng vai trò hướng dẫn còn lợi hại đến mức nào, không khỏi vô cùng mong đợi.
"Rác rưởi đúng là rác rưởi, não có cũng như không, sơ hở nhiều như vậy mà còn tưởng người khác không phát hiện ra sao?" Mizuo Sosuke nhìn người đàn ông vẻ khinh thường, "Vậy tao sẽ ban ơn giải thích cho mày hiểu."
Những người có mặt tại hiện trường cũng không phát hiện ra sơ hở: "..." Kỳ lạ, sao lại có cảm giác bị mỉa mai vậy chứ.
"Shinichi, lục túi xách, sau đó bày tất cả đồ trong túi của bọn họ ra. À đúng rồi, hai ly đồ uống trên bàn không ai được động vào."