“Cảm ơn.” Cậu ta và Miyazaki Ren không thân thiết lắm, không ngờ rằng đối phương sẽ đột nhiên mang đồ uống nóng cho mình.
Chàng trai tóc rong biển đen xua tay, mấp máy môi, ấp úng hồi lâu mà không nói ra nổi một lời.
“Miyazaki có chuyện cứ nói thẳng, không sao đâu.”
“… Trà gừng đường nâu rất tốt. Đường có thể khiến tâm trạng vui vẻ, trà gừng có thể sưởi ấm cơ thể, uống nhiều vào.”
Thấy chàng trai mãi lâu mới nặn ra được một câu khô khan như vậy, Morofushi Hiromitsu cười khẽ, Miyazaki không giỏi ăn nói nhưng lại rất tinh tế.
Cậu ta ôm chiếc cốc bằng hai tay, ngửa đầu uống một hớp lớn. Dòng chất lỏng ấm nóng chảy dọc theo thực quản khiến cơ thể nhanh chóng ấm lên.
“Trà gừng đường nâu quả là loại đồ uống tuyệt vời.” Morofushi Hiromitsu chép miệng, khen ngợi.
“Hahaha, thật tinh mắt.”
“Cộc, cộc, cộc.” Tiếng bước chân vang lên, nhìn theo hướng phát ra tiếng động, là Matsuda Jinpei và Furuya Rei đều bị thương.
“Xin lỗi Hiro, băng cứu thương của tớ hết rồi.” Furuya Rei thở hổn hển, trên mặt đầy vết thương, khóe miệng còn vương vết máu, “Nếu cậu còn dư, cho tớ xin một chút được không?”
“Zero!” Morofushi Hiromitsu há miệng dường như muốn nói gì đó, nhưng nhìn thấy Matsuda Jinpei cũng bị thương thì lại nuốt lời định nói lại. Cuối cùng chỉ có thể nói "Chúc ngủ ngon", rồi dìu người bạn thân vào phòng.
Matsuda Jinpei đứng bên cạnh cũng bị Miyazaki Ren kéo vào phòng.
Căn phòng của Miyazaki Ren rất bừa bộn, linh kiện vương vãi khắp nền nhà và trên giường.
“Ngồi đây đi.” Miyazaki Ren gom linh kiện trên giường lại một chỗ, dọn ra một khoảng trống cho Matsuda Jinpei ngồi.
“Haha——” Matsuda Jinpei vốn còn muốn cười nhạo căn phòng của Miyazaki Ren, kết quả vừa mới cười một tiếng đã phải ngừng lại vì đυ.ng phải vết thương trên mặt.
“Đừng động.”
Miyazaki Ren lấy hộp thuốc ra bắt đầu băng bó vết thương cho cậu ta, động tác nhẹ nhàng cẩn thận, Matsuda Jinpei hoàn toàn không cảm thấy đau.
Không ngờ tên Miyazaki này trông lớng ngớng như vậy, lại là một kẻ tinh tế, cậu ta thầm nghĩ.
“Jinpei.” Miyazaki Ren đột nhiên lên tiếng.
“Hửm?”
“Trông cậu móm răng cũng khá đáng yêu đấy.”
“Miyazaki…”
“Hả?”
“Sau này không có việc gì thì đừng có mở miệng nói chuyện.”
Sáng hôm sau, sau khi tập thể dục xong, Miyazaki Ren bị Morofushi Hiromitsu gọi lại, đối phương đưa cho cậu một chiếc túi giấy.
“Nếu Miyazaki không chê thì hãy nếm thử cái này. Coi như lời cảm ơn vì cốc trà gừng đường nâu tối qua.”
“Hahaha, cứ gọi tớ Miyazaki hoặc Ren là được rồi!” Miyazaki Ren nhận lấy, mở ra xem thì thấy bên trong là bánh quy, sờ vào còn ấm, rõ ràng là vừa mới nướng xong.
Cậu lấy một miếng cho vào miệng, bánh quy được nướng giòn tan. Vị giác của cơ thể này cực kỳ kém, nhưng hương vị tuyệt vời ấy vẫn khiến cậu say mê.
“Hiro.” Miyazaki Ren rưng rưng nước mắt, nắm lấy tay Morofushi Hiromitsu, “Cậu là thiên thần phải không?”
“Không đến mức đó đâu, nếu Miyazaki thích, sau này tớ có thể làm nhiều hơn.”
“Hu hu hu, Hiro, cậu quả nhiên là thiên thần!”
…
Matsuda Jinpei và Furuya Rei luôn khiến người khác phải ngạc nhiên, khi mọi người đều nghĩ rằng hai người sẽ luôn đối đầu với nhau thì không ngờ rằng hai người lại làm lành.
Sau khi cả nhóm cùng nhau cứu giáo quan Onizuka, không biết hai người họ đã nói gì với nhau mà cả hai lại trở nên thân thiết như hình với bóng.
Câu chuyện cười Matsuda Jinpei kể cực kỳ nhạt nhẽo, toàn là trò chơi chữ sáo rỗng, vậy mà người trông nghiêm túc đến cứng nhắc như Furuya Rei lại luôn là người đầu tiên hiểu được ý nghĩa của nó. Hơn nữa lại còn thực sự thích những câu chuyện cười của Matsuda.
Kể từ đây, phần truyện về Matsuda Jinpei ở trường cảnh sát kết thúc.
Ừm, không tệ.
Miyazaki Ren rất hài lòng với hình tượng của mình trong truyện, mặc dù không có nhiều đất diễn, nhưng đều khá nổi bật, quan trọng nhất là đẹp trai. Đặc biệt là cảnh mở đầu cười dưới ánh nắng, cực kỳ đẹp trai!
Cảnh ngồi xổm xuống kiểm tra ván trượt cũng không tệ, nửa người sáng nửa người tối, sau này lật lại đều là ẩn ý.
Lúc này, trên diễn đàn cũng có khá nhiều bài thảo luận về nhân vật Miyazaki Ren.