Trong hội trường, các vị lãnh đạo trên bục thay nhau phát biểu những bài diễn văn dài dằng dặc và khô khan. Matsuda Jinpei ngồi phía dưới ngáp một cái rõ to, vẻ mặt chán nản.
Chán nát quá thể, cậu ta quyết định tìm việc gì đó làm cho qua cái buổi lễ khai giảng nhàm chán này. Nhìn quanh bốn phía, người gần cậu ta nhất là Miyazaki Ren.
Miyazaki Ren đang đứng chéo cậu ta, tư thế thẳng tắp như cây thông. Đầu thi thoảng lại gật gù, dường như rất tán thành bài phát biểu của lãnh đạo trường.
Matsuda Jinpei nhìn kỹ, suýt nữa thì bật cười. Tên này vậy mà đứng ngủ gật! Còn giả vờ được một lúc lâu như thật.
"Này!" Cậu ta đưa tay chọc vào eo Miyazaki Ren, muốn nói chuyện phiếm với cậu một chút.
Nào ngờ Miyazaki Ren bị cậu ta chọc như vậy, giật mình tỉnh giấc, trong cơn mơ màng, cơ thể lập tức phản ứng lại. Bắt đầu "bốp bốp bốp" vỗ tay rầm rầm.
Matsuda Jinpei: "!!!"
Yameta (đừng mà), Miyazaki, mau dừng tay!
Nhưng cậu ta còn chưa kịp ngăn cản, ánh mắt của tất cả mọi người trong hội trường đều đổ dồn về phía này. Matsuda hoảng sợ, vội vàng rút tay về, đứng nghiêm chỉnh, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
"Miyazaki Ren! Em vỗ tay cái gì!" Giáo quan Onizuka cố gắng kiềm chế cơn giận dữ của mình, quát.
"Bài phát biểu của thầy thật sự quá hay, khiến em như được nghe tiên nhạc, tai sáng mắt mở, không nhịn được muốn vỗ tay." Lúc này, Miyazaki Ren dường như biết mình đã làm sai, lập tức bắt đầu nịnh nọt vị lãnh đạo kia.
Vị lãnh đạo vừa bước lên bục, mới chỉ kịp chào hỏi: "..."?!
Em đang ám chỉ cái gì đấy?
"Phụt." Không biết là ai bắt đầu trước, trong hội trường liên tiếp vang lên những tiếng cười cố kìm nén.
Vị lãnh đạo kia giơ tay ngăn Onizuka đang định tiếp tục nổi giận, cơ mặt giật giật: "Em học sinh này có ý kiến gì thì cứ nói ra."
Miyazaki Ren vừa nghe thấy câu này, như được đại xá: "Thật ạ?! Thầy là người thầy tốt nhất mà em từng gặp." Cậu chân thành khen ngợi vị lãnh đạo một câu, "Vậy bài phát biểu của thầy có thể ngắn gọn hơn một chút được không?"
Mọi người: "!" Cậu ta nói rồi, cậu ta thật sự nói ra rồi!!
Quá đỉnh!!
Hagiwara Kenji cũng không nhịn được mà nhỏ giọng cảm thán: "Đúng là Miyazaki! Về khoản nào đó thì thật sự rất lợi hại."
Vị lãnh đạo bị Miyazaki Ren khen đen mặt, muốn nổi giận nhưng nhìn thấy đôi mắt long lanh chứa đầy kỳ vọng của cậu lại không nỡ, lập tức nghẹn lời.
Một lúc sau, vị lãnh đạo "khụ khụ" hai tiếng, cố gắng giữ thể diện cho mình: "Rèn luyện ý chí cũng là môn học bắt buộc của một người cảnh sát, em học sinh này cần phải rèn luyện nhiều hơn nữa."
Sau đó, ông ta nghiêm nghị tiếp tục bài phát biểu của mình, hội trường lại trở về yên tĩnh.
Matsuda Jinpei đứng bên cạnh cảm nhận được ánh mắt u oán của Miyazaki Ren, lúng túng sờ sờ mũi. Chuyện này cũng không thể trách cậu ta được, ai mà ngờ tên này lại phản ứng kỳ quặc như vậy.
Có lẽ lời đề nghị của Miyazaki Ren đã có tác dụng, bài phát biểu của vị lãnh đạo này rõ ràng ngắn hơn so với những người trước đó. Chỉ cần chờ thủ khoa năm nay lên phát biểu và cùng nhau tuyên thệ là buổi lễ có thể kết thúc.
Thủ khoa Furuya Rei tóc vàng da đen cũng là một anh chàng đẹp trai. Bài phát biểu của cậu ta viết rất hay, khả năng ăn nói cũng tốt. Những lời chia sẻ về lý tưởng làm cảnh sát khiến các học viên mới trong hội trường sục sôi, không còn cảm giác ảm đạm như trước nữa.
Thế nhưng, bài phát biểu đầy chân thành này càng khiến Matsuda Jinpei khó chịu hơn cả bài phát biểu nhàm chán của vị lãnh đạo kia. Cậu ta đứng một cách lười biếng, tay bắt đầu lục lọi trong túi áo, cố gắng tìm thứ gì đó để gϊếŧ thời gian.
Cuối cùng cậu ta cũng tìm thấy một viên kẹo bọc trong giấy bóng kính màu nâu, đó là lời xin lỗi lúc trước của Miyazaki Ren.
Cậu ta thản nhiên xé bao bì, vừa bỏ viên kẹo nhỏ vào miệng, vị gừng cay nồng đã xộc thẳng lên não.