Tên này không phải là ngốc mà tỏ ra nguy hiểm chứ? Cái gì mà “Tinh xảo”, làm gì có nam sinh nào lại thích bị miêu tả bằng cái từ đó chứ…
Nhưng ba người đi cùng nhau, Matsuda Jinpei đứng ở giữa. Hagiwara Kenji cao 1m90, Matsuda Jinpei 1m78, Miyazaki Ren 1m86. Vừa vặn tạo thành hình vòng cung lõm xuống, so với hai người còn lại, Matsuda Jinpei quả thực có phần “tinh xảo” hơn.
“Tinh xảo cái gì! Tôi cao 1m80 đấy nhé!” Matsuda Jinpei lớn tiếng phản bác.
Trong lời nói không giấu nổi sự chột dạ, dù sao cậu ta cũng chỉ cao 1m78.
Dường như cảm thấy mình dùng sai từ, Miyazaki Ren vội vàng chữa cháy, thành khẩn nói: “Matsuda còn nhỏ, vẫn có thể cao lên được.”
Miyazaki Ren 20 tuổi lại nói Matsuda Jinpei 22 tuổi còn nhỏ…
Matsuda Jinpei: Siết chặt nắm đấm! Có nên cho tên đầu rong biển này một phát vào mặt không nhỉ?
Hagiwara Kenji: Nguy rồi, phải chuyển chủ đề ngay thôi, Jinpei sắp không nhịn nổi nữa rồi.
“Haha.” Cười gượng hai tiếng cho qua chủ đề này, Hagiwara Kenji chỉ vào ba lô của Miyazaki Ren hỏi: “Miyazaki chỉ mang theo một cái ba lô hành lý thôi à?”
Mọi người đều mang theo vali, chỉ có Miyazaki Ren đeo một cái ba lô nên trông khá nổi bật giữa đám đông.
“Ừm, tôi là đàn ông đích thực mà! Không phải là mấy gã điệu đà đâu~” Nói xong Miyazaki Ren lại nở một nụ cười tỏa nắng.
Hagiwara Kenji đang xách chiếc vali siêu to khổng lồ: “…”
Có bị ám chỉ đó nha.
Chàng trai tóc vàng da ngăm đang đi ngang qua với hai chiếc vali trên tay: “?”
Furuya Rei theo bản năng quay đầu nhìn mấy người một cái.
“Hahahahahaha.” Matsuda Jinpei nhìn thấy Hagiwara Kenji bị quê và Miyazaki Ren dường như vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, không nhịn được cười phá lên.
“Tên này đúng là đồ ngốc mà!”
“Ể???” Miyazaki Ren nghiêng đầu, “Môn tiếng Nhật của tôi năm nào cũng đứng nhất đấy nhé!”
Vừa hay đến ký túc xá, ký túc xá không cao, không có thang máy.
Miyazaki Ren đánh giá hai người một lượt, sau đó thản nhiên cởi chiếc ba lô nhỏ của mình đưa cho Hagiwara Kenji.
“Hagiwara giúp tôi cầm ba lô nhé, cái này nặng quá, tôi cầm không nổi.” Nói xong, cậu nhẹ nhàng xách chiếc vali siêu to khổng lồ của đối phương đi lên lầu.
Để lại Hagiwara Kenji và Matsuda Jinpei nhìn nhau ngơ ngác.
Lần đầu tiên Hagiwara Kenji- người có chỉ số EQ cao, có cảm giác cứng họng, một lúc sau mới chậm rãi hỏi: “Jinpei, không phải tên này nghĩ mình rất ga lăng đấy chứ?”
Matsuda Jinpei nhìn Hagiwara Kenji, tuy cao lớn nhưng làn da trắng trẻo, ngũ quan thanh tú, không hề có vẻ gì là đáng sợ, mái tóc đen dài ngang vai mềm mại buông xõa bên má.
“Hagi, nhìn cậu đúng là có vẻ yếu đuối thật.”
Hagiwara Kenji: “…” Vậy Jinpei “tinh xảo” như vậy, sao Miyazaki không giúp cậu cầm?
Matsuda Jinpei xách chiếc vali nhỏ của mình lên, cơ bắp trên cánh tay hiện rõ. Cậu ta nhìn Hagiwara Kenji với nụ cười mỉa mai.
Không cần nói cũng hiểu.
…
Ký túc xá của trường cảnh sát đều là phòng đơn, tuy nhỏ nhưng đầy đủ tiện nghi.
Miyazaki Ren chào tạm biệt Hagiwara và Matsuda, đóng cửa phòng lại, ngã người xuống chiếc giường êm ái, thở phào nhẹ nhõm.
【Vừa rồi ký chủ diễn rất tốt nha, tập hôm nay nhất định sẽ có cảnh của ký chủ ~】 Giọng nói điện tử đặc trưng của hệ thống vang lên trong đầu Miyazaki Ren.
【Cũng phải thôi, dù sao đã chuẩn bị lâu như vậy rồi mà.】
Đúng vậy, vừa rồi cái vẻ ngốc nghếch, không hiểu chuyện, vô tư lự đó đều là Miyazaki Ren giả vờ, ngay cả việc ván trượt bị mất kiểm soát cũng là do cậu cố ý.
Tất cả chỉ là vì muốn tạo mối quan hệ với các nhân vật quan trọng là “Hagiwara Kenji” và “Matsuda Jinpei”, để lại ấn tượng khắc sâu trong lần đầu ra mắt.
Miyazaki Ren vốn là nam chính của một bộ manga đời thường, thế giới của cậu rất nhỏ bé, chỉ có một con phố, một ngôi trường, vô cùng đơn sơ.
Nhưng mỗi người trong đó đều rất đáng yêu, cậu yêu thế giới nhỏ bé của mình một cách nồng nhiệt.
Nhưng bộ manga này quá flop, không có nguyện lực để tồn tại, thế giới sắp bị hủy diệt.
Để giải cứu thế giới, dưới sự sắp xếp của ý thức thế giới, Miyazaki Ren đã ký kết khế ước với “Hệ thống cứu thế 888”.