Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang

Chương 66

Thạch Chí Kiên là người có tình cảm phong phú.

Nữ hài tên Tô Ấu Vi cõng đứa em trai của mình cầu xin sự giúp đỡ khiến hắn nhớ đến Thạch Ngọc Phượng.

Năm đó, hắn bị lưu manh ngoài đường chém bị thương, cũng là Thạch Ngọc Phượng cõng hắn mình mẩy đầy máu đến bệnh viện cầu cứu.

Cũng trong cái lần đó, Thạch Ngọc Phượng vì hắn mà bị thọt mất một chân.

Dù sự việc xảy ra đã lâu nhưng ký ức vẫn không hề bị xóa đi mà ngược lại càng ngày càng sâu sắc hơn.

Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu Thạch Chí Kiên chịu ra tay trợ giúp Tô Ấu Vi.

Ngươi có em trai, ta cũng là em trai của người khác.

Chị của ta cũng giống như ngươi, vô cùng tốt với em trai của mình.



Lúc này, Thạch Chí Kiên đã rời khỏi cửa hàng thuốc tây nhưng nữ hài Tô Ấu Vi vẫn ngây ngốc nhìn ra bên ngoài.

Ông cụ tóc trắng nhìn thấy, không khỏi bật cười: “Tiểu cô nương, đừng nhìn nữa, hắn đi rồi.”

Lúc này, Tô Ấu Vi mới quay đầu lại, không dám nhìn vào mắt của ông cụ tóc trắng, sợ bị trêu chọc.

Ông cụ tóc trắng không trêu chọc nàng, ngược lại hỏi: “Ngươi tên Tô Ấu Vi sao? Vừa rồi ta nghe chàng thanh niên kia nói, cái tên rất dễ nghe.

Cháu gái của ta lớn hơn ngươi hai tuổi, nàng cũng có một cái tên rất dễ nghe.”

“Ngươi có cháu gái sao?” Tô Ấu Vi ngẩng đầu nhẹ nhàng hỏi.

“Tại sao ta lại không thể có cháu gái?” Ông cụ tóc trắng vui vẻ nói: “Ta chẳng những có cháu gái, ta còn có con trai, có vợ.”

Tô Ấu Vi im lặng, gương mặt hiện lên sự ưu thương.

“Còn ngươi thì sao, ngoại trừ em trai, trong nhà còn ai khác không?”

“Ta có mẹ, nàng đánh cá trên biển.”

“Thế cha ngươi đâu?”

Tô Ấu Vi lắc đầu: “Từ nhỏ ta chưa từng nhìn thấy hắn.”

“Chẳng lẽ ngươi là người Đản?” Ông cụ tóc trắng bỗng nhiên ngẩn người, dường như nhớ đến điều gì đó.

Vành mắt Tô Ấu Vi đỏ lên: “Ngươi cũng cho ta là điềm xấu sao?”

Ông cụ tóc trắng thấy nàng dường như muốn khóc, vội vàng khoát tay nói: “Không không không, ta không giống đám người kia, ta không tin cái này.”

Dừng lại một chút, hắn nói tiếp: “Ngược lại chàng trai trẻ vừa rồi, hắn chịu giúp ngươi phải cần dũng khí rất lớn.”

Mặc dù ông cụ tóc trắng không tin vào mê tín, nhưng người Hồng Kông đều xem người Đản như sao chổi, là quỷ xui xẻo, nhiều ít cũng sẽ khiến lòng người sinh ra khúc mắc.

Khi ông cụ tóc trắng và Tô Ấu Vi nói chuyện với nhau, bên ngoài đột nhiên có người gõ cửa bước vào, là một nam nhân mặc đường sam màu đen.

Nam nhân mặt chữ quốc, lông mày ngọa tằm (lông mày dấu ngã), dáng vẻ thông minh, tháo vát.

Vừa nhìn thấy ông cụ tóc trắng, hắn đã vội cúi đầu khom người: “Long gia, ta có việc gấp cần bẩm báo.”

Nói xong, nam nhân mặt chữ quốc tiến lên nói nhỏ vài câu bên tai ông cụ tóc trắng.

Ông cụ tóc trắng lập tức biến sắc: “Mau, mau trở về.

Ta phải gặp nàng.” Biểu hiện không kịp chờ đợi.

“Vâng, Long gia, xe đã chuẩn bị sẵn bên ngoài cho ngươi.” Nam nhân mặt chữ quốc quay người sang bên cạnh, chờ ông cụ tóc trắng bước ra ngoài.

Mặc dù ông cụ tóc trắng lòng nóng như lửa đốt nhưng vẫn không quên chào tạm biệt bác sĩ Thomson.

Hắn tiếp tục quay sang mỉm cười hiền lành nói với Tô Ấu Vi: “Tiểu cô nương, có thời gian chúng ta trò chuyện tiếp.

Bây giờ ta có việc quan trọng cần làm.” Nhìn biểu hiện của hắn trông có vẻ rất hưng phấn.

Tô Ấu Vi nhìn ông cụ tóc trắng rời đi.

Lúc này em trai của nàng đang nằm trên giường bệnh uống nước.

Cậu bé liếʍ môi, ánh mắt có chút yếu ớt nhìn Tô Ấu Vi: “Chị, ta muốn ăn đường.”



Một chiếc Mercedes-Benz màu đen đậu bên ngoài.

Ông cụ tóc trắng rời khỏi cửa hàng thuốc tây trực tiếp bước lên xe.

Chiếc xe chậm rãi khởi động.

Tám nam nhân mặc trang phục bảnh bao lặng lẽ từ bốn phía tràn ra, chạy hai bên canh giữ chiếc xe.

Chiếc Mercedes-Benz màu đen lái thẳng đến Du Ma Địa, chẳng mấy chốc đã dừng lại trước một tòa nhà chung cư kiểu cổ điển.

Hàng chục nam nhân vạm vỡ mặc thuần một sắc đứng sẵn bên ngoài chung cư.

Người nào nhìn cũng hoang dã, kiệt ngạo.

Nhìn thấy chiếc xe chạy đến, toàn bộ xếp hàng nghênh đón.

Ông cụ tóc trắng từ trên xe bước xuống, khoát tay nói với người dẫn đầu: “Ngươi tên Thượng Hải Tử à? Sau này ngươi đừng bày ra trận thế lớn như vậy nữa, sợ người ta không biết đây là địa bàn của Hòa Ký chúng ta sao?”

Người dẫn đầu vội vàng vâng dạ.

Nam nhân mặt chữ quốc nói: “Long gia, người đang chờ trong phòng tiếp khách.”

Ông cụ tóc trắng không chút do dự, tăng tốc bước vào phòng khách.

Trong phòng khách, một nữ hài khoảng mười tám mười chín tuổi tên Đình Đình đã chờ sẵn.

Lúc này, biểu hiện của nàng lo lắng bất an, một tay xoắn bím tóc đen dày.

Ông cụ tiến vào trong phòng khách, liếc mắt đã nhìn thấy nữ hài, thái độ không khỏi căng thẳng, bước chân cũng chậm dần.

Nữ hài kia nhìn thấy hắn, vội lùi lại mấy bước.

Ông cụ đưa tay làm động tác an ủi: “Đừng sợ, ta chỉ muốn nghiệm chứng một chút.”

Toàn thân nữ hài căng thẳng đến phát run.

Ông cụ đưa tay sờ soạng gương mặt của nàng, sau đó vén tóc bên trái của nàng lên nhìn.

Ở đó có một nốt ruồi.

Nam nhân mặt chữ quốc đi theo đằng sau nói: “Có phải không Long gia? Đằng sau tai trái của nàng có một nốt ruồi.

Có khi nào nàng chính là cháu gái mà ngươi đang vất vả tìm kiếm?”