Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang

Chương 48

“Thất ca, ngươi đã nói như vậy, về sau ngươi cũng đừng gọi ta là công tử gì cả.

Ta ở Thạch Giáp Vĩ, xuất thân nghèo khó giống như ngươi.

Cho nên ngươi cứ gọi ta là A Kiên.” Thạch Chí Kiên dùng ngón trỏ mở lon bia, hớp một ngụm lớn: “Ướp lạnh đúng là ngon.”

Lưu Thất cười to, dùng tay vỗ vào vai của Thạch Chí Kiên: “Ta thích ngươi rồi đấy.”

Hắn cũng mở lon bia, tu ừng ực, sau đó dùng ống tay áo lau miệng: “Ta thích ngươi không phải bởi vì ngươi đẹp trai.

Ta không giống đám khốn thích đâm mông nam nhân ngoài đường kia.

Ta thích ngươi là vì cách làm người sảng khoái của ngươi.”

Dừng lại một chút, hắn nói tiếp: “Đám công tử thiếu gia đó làm gì cũng chỉ thích tạo dáng, mặc kệ là uống rượu hay nói chuyện, cứ quay tới quay lui, chẳng có ý nghĩa gì cả.”

Thạch Chí Kiên vịn một tay lên lan can thuyền, cười tủm tỉm nhìn Lưu Thất: “Ngươi không phải đang nói quản lý Tăng chứ?”

“Hắn? Loại Chuột tử đó có chỗ nào giống công tử không? Nếu không phải cháu gái của hắn đủ xinh đẹp, may mắn gả cho đại thiếu gia Từ gia, một tên Chuột tử như hắn sao biến thành cậu vợ chứ?” Lưu Thất khinh thường nói.

“Lời này của ngươi không nên để quản lý Tăng nghe thấy.

Hắn sẽ tức giận đấy.”

“Yên tâm đi, cậu vợ thân yêu của chúng ta đang ngủ bù.

Bây giờ có nhét con heo mẹ vào động phòng với hắn, hắn cũng không dậy nổi.”

Thạch Chí Kiên im lặng.

Xem ra nhân duyên của vị quản lý Tăng này thật sự đáng lo.

Trong lúc Thạch Chí Kiên và Lưu Thất đang trò chuyện với nhau, Sư tử đã đỗ vào bến tàu.

Quan sát bên dưới, chỉ thấy bến tàu đứng đầy người.

Cho dù đang đứng trên thuyền cũng có thể nghe thấy tiếng mắng chửi từ bên dưới truyền lên.

Nhìn kỹ lại, hai băng nhóm có số lượng không dưới mấy nghìn.

Lúc này, tất cả đều cầm hung khí trong tay, giương cung bạt kiếm.

Bến tàu Loan Tử.

Một tiếng sấm rền vang lên, bầu trời càng trở nên tối tăm hơn.

Đại Thanh Hùng, Trần Kim Long, Trần Kim Hổ, ba song hoa hồng côn cùng với năm trăm anh em kiếm ăn ở bến tàu đang khí thế hung hăng đứng ở phía Đông bến tàu.

Ở đầu bên kia, một nam nhân rắn rỏi, mặt gân guốc, mặc áo đường sam màu đen, hai tay dang rộng, trên tay cầm một con dao chặt xương sắc bén, một chân giẫm lên bao tải, nhổ nước bọt xuống đất một cách hung ác.

“Này Đại Thanh Hùng, Hồ Tu Dũng ta mang theo anh em Hòa Ký đến nơi này tiếp quản lại bến tàu.

Các ngươi không cuốn xéo còn chưa tính, lại ngăn không cho chúng ta qua, các ngươi làm vậy là có ý gì?” Sau lưng Hồ Tu Dũng có khoảng chừng năm trăm người, thế lực hai bên ngang nhau.

“Hồ Tu Dũng, ngươi không nói tiếng nào đã mang theo người đến đây là có ý gì? Rõ ràng ngươi muốn cướp bến tàu của chúng ta, đập vỡ chén cơm của chúng ta.” Đại Thanh Hùng không chút yếu thế, quát lớn với Hồ Tu Dũng.

“Chậc chậc, Đại Thanh Hùng, ngươi đừng tưởng mình giọng đủ lớn thì là lão đại.

Ngươi không nhìn lại tình huống xem.

Bây giờ đang là tình huống như thế nào?” Hồ Tu Dũng khinh thường bĩu môi nói.

“Lão đại Đỉnh gia của các ngươi tuổi già vô năng, không gánh nổi bến tàu này.

Về phần ngươi càng không cần phải nói.

Đàn em của ngươi có mấy ai đánh giỏi? Ngay cả bụng ăn còn không đủ no, đánh cái rắm đấy.”

“Chi bằng như thế này, Hồ Tu Dũng ta rủ lòng từ bi, tất cả người của Hồng Nghĩa Hải các ngươi gia nhập Hòa Ký chúng ta.

Nói không chừng các ngươi còn có thể nhét đầy bao tử.

Thế nào, ngươi nên suy nghĩ về lời đề nghị của ta đi.”

Lần này không đợi Đại Thanh Hùng lên tiếng.

“Suy nghĩ cái đầu ngươi đấy.

Ta mà thèm cân nhắc.” Trần Kim Long Trần Kim Hổ đứng sau lưng Đại Thanh Hùng giận tím mặt nói.

“Hòa Ký của các ngươi ngon lắm sao? Lần trước, các ngươi dẫn người đến địa bàn của chúng ta kiếm chuyện, còn không phải bị chúng ta đánh trở về sao?”

Hai anh em Trần Kim Long và Trần Kim Hổ có quyền lên tiếng nhất.

Bởi vì lần đó bọn hắn quyết chiến với Hồ Tu Dũng, cũng là trận chiến giúp bọn hắn trở thành hồng côn.

Hồ Tu Dũng nhìn hai kẻ địch trước mặt, ánh mắt thoáng hiện lên sự độc ác.

Hắn dùng ngón tay móc móc lỗ tai, sau đó thổi đầu ngón tay: “Thì ra là hai tên khốn kiếp các ngươi.

Làm sao, vẫn còn chưa chết à? Không sai, lần trước là ta thua, nhưng lần này ta nể mặt đại thọ sáu mươi của Đỉnh gia các ngươi mà thu binh lại, tránh cho khi lão nhân gia hắn mừng thọ lại còn phải chuẩn bị quan tài cho các ngươi.”

Hai anh em họ Trần còn định chửi rủa nhưng lại bị Đại Thanh Hùng ngăn cản.

Đại Thanh Hùng tiến lên phía trước hai bước, cách Hồ Tu Dũng khoảng hai mét, nhìn chằm chằm đối phương: “Hồ Tu Dũng, muốn đánh thì cứ đánh, nói nhiều như vậy thì được cái gì? Lần này cho dù đầu của lão tử rơi xuống đất, mắt của ta cũng không thèm chớp cái nào.”

Hồ Tu Dũng rút chân phải khỏi bao tải, chậm rãi đứng thẳng dậy, hai mắt như sói đối mặt với Đại Thanh Hùng.

Đột nhiên hắn bật cười: “Ồ, ta sợ quá.

Vì sao? Bởi vì bên phía các ngươi có đến những ba song hoa hồng côn.

Hồng côn nhiều quá, ngươi chọc một cái, hắn đâm một cái.

Cho dù gái mại da^ʍ có tư cách già nhất ở Miếu Nhai, còn có gái đứng đường cũng không chịu đựng được.”

“Ha ha ha.” Đám đàn em Hòa Ký sau lưng Hồ Tu Dũng cười rộ lên.

“Cho nên, hồng côn nhiều như vậy thì có lợi ích gì? Chẳng có lợi ích gì cả.

Đối phó nữ nhân thì được, nhưng đối phó với anh em Hòa Ký chúng ta thì các ngươi chỉ là cây tăm.” Hồ Tu Dũng miệt thị.

“Khốn kiếp, ngươi nói cái gì?” Đại Thanh Hùng giận dữ nói.