Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang

Chương 38

“Mẹ kiếp.” Đại Thanh Hùng cả kinh thiếu chút nữa ngã xuống đất.

Sỏa Cường lại càng mở to mắt, khó có thể tin chỉ vào Thạch Chí Kiên: “A, A, A…” Một đỗi lâu sau, chữ Kiên cũng không nói ra được.

Cảnh tượng Thạch Chí Kiên từ một chiếc xe hơi sang trọng bước xuống khiến cho vô số công nhân đang lao động tại bến tàu phải há hốc mồm.

Sỏa Cường muốn tiến lên chào hỏi Thạch Chí Kiên nhưng bị Đại Thanh Hùng ở bên cạnh kéo lại: “Ta biết Kiên ca là anh em tốt của ngươi nhưng bây giờ hắn bước từ trên xe xuống, nhất định có người hẹn hắn.

Chúng ta nên tránh mặt thì tốt hơn.”

Sỏa Cường không ngốc.

Nghe Đại Thanh Hùng nói xong, hắn vội ổn định lại tâm trạng, muốn nhìn xem Thạch Chí Kiên đến bến tàu để làm gì.



Thạch Chí Kiên từ trên xe bước xuống, nhìn về phía xa.

Cách đó không xa là con tàu chở hàng lớn có tên Sư tử thuộc quyền sở hữu của tập đoàn Từ thị.

Chủ tịch tập đoàn Từ thị Từ lão phật gia là ông trùm vận tải biển hàng đầu Hồng Kông.

Đầu những năm 1960, Từ lão phật gia mua một lúc mười hai con tàu Victory cũ của Mỹ với tổng trị giá một triệu USD.

Tính theo tỷ giá thời điểm đó, giá trung bình mỗi tàu chỉ khoảng năm trăm nghìn đô la Hồng Kông.

So với giá thành của những con tàu mới thường lên tới hàng triệu đô la thì giá này đã cực kỳ thấp.

Chính vì sự mở rộng đội tàu này mà sự phát triển về vận tải biển của tập đoàn Từ thị ngày càng thịnh vượng.

Con tàu mang tên Sư tử là một trong những con tàu tốt nhất, thường xuyên ra nước ngoài, kiếm không ít tiền cho nhà họ Từ.

Lúc này, hơn chục thuyền viên của Sư tử đang chuẩn bị những khâu cuối cùng trước khi ra khơi, đếm hàng hóa, kiểm tra dây cáp, trèo lên cột buồm như khỉ và nhìn về phía xa.

Thạch Chí Kiên bước qua.

Đón hắn không phải tam thiếu gia Từ Thế Huân mà là một nam nhân trung niên mặc đường sam, trước ngực đeo đồng hồ bỏ túi, để ria mép.

A Tường giải thích hôm nay tam thiếu gia có việc, không thể đích thân đến đưa tiễn, lại giới thiệu vị này là người phụ trách quản lý tàu chở hàng Tăng Văn Cử.

Thái độ của Tăng Văn Cử hơi kiêu ngạo.

Hắn mất kiên nhẫn nheo mắt nhìn Thạch Chí Kiên một chút, sau đó móc đồng hồ bỏ túi mạ vàng đeo trước ngực nhìn thời gian rồi lại đóng đồng hồ lại, quát lớn với Thạch Chí Kiên: “Ta chẳng cần biết ngươi là bạn của ai.

Thuyền sắp nhổ neo rồi, nhanh lên.”

Thạch Chí Kiên ngơ ngác, không ngờ thái độ của đối phương lại ác liệt như vậy.

Hắn cũng vừa mới gặp đối phương, cũng chẳng có mâu thuẫn gì cả.

A Tường bên cạnh nhỏ giọng giải thích: “Tằng Văn Cử ngoại trừ là quản lý của chiếc thuyền này, hắn còn là cậu vợ của đại thiếu gia.”

Đại thiếu gia nhà họ Từ Từ Thế Kiến tốt nghiệp bằng xuất sắc của trường đại học Cambridge ở Anh.

Sau khi về nước, hắn tiếp quản công việc kinh doanh của gia đình ba năm trước và phụ trách vận tải biển, một trong hai ngành kinh doanh lớn của nhà họ Từ.

Khi Từ lão phật già ngày càng già đi, Từ Thế Kiến lại càng có quyền cao chức trọng ở tập đoàn Từ thị.

Là cậu vợ của hắn, Tăng Văn Cử khó tránh khỏi thái độ ngang tàng hống hách.

Mặc kệ đối với ai, biểu hiện của hắn luôn tỏ ra coi thường.

Đương nhiên đây chỉ là nguyên nhân ngoài mặt.

Theo Thạch Chí Kiên thấy, Tăng Văn Cử làm như vậy chẳng qua chỉ là ra oai phủ đầu.

Ai bảo hắn là bạn của Từ tam thiếu làm chi.

Thạch Chí Kiên đã từng nhìn thấy không biết bao nhiêu cuộc tranh đấu trong hào môn gia tộc.

Cho dù là anh em ruột, liên quan đến lợi ích, tất cả cũng sẽ trở nên lạnh lùng vô tình.

“Thật ngại quá, Tăng tiên sinh, ta đến muộn một chút.

Ta xin lỗi.” Thạch Chí Kiên thẳng thắn thừa nhận sai lầm của mình.

Tăng Văn Cử không kiên nhẫn vung tay lên: “Lên thuyền trước đi, nói nhiều như vậy làm gì.”

Thạch Chí Kiên xem như lĩnh giáo sự hung hăng của vị chú Tăng này.

Hắn mỉm cười, đang chuẩn bị quay người nói lời tạm biệt với A Tường, nhờ hắn chuyển lời cho Từ tam thiếu một tiếng cảm ơn, đúng lúc này tiếng ô tô vang lên.

Một chiếc Rolls-Royce màu xám bạc xuất hiện.

Những năm 1960, những chiếc xe Ford kiểu Anh cổ điển xuất hiện phổ biến trên đường phố Hồng Kông.

Chiếc xe của thanh tra Lôi Lạc với biển số 555 là một đại diện tiêu biểu.

So với Lôi Lạc, phần lớn đám nhà giàu mới nổi đều lái những chiếc Beetle Đức theo phong cách cổ điển trầm lắng hơn một chút.

Cấp bậc cao hơn nữa là Bentley, BMW, Daimler-Benz…

Là thuộc địa của Anh, vô số ông trùm Hồng Kông đã theo chân người Anh về mặt xa xỉ, đặc biệt là khi hoàng gia Anh đổi chiếc xe độc quyền của bọn hắn từ Derham thành Rolls-Royce, những ông trùm Hồng Kông lợi dụng tình thế đó cũng đã đưa Rolls-Royce lên trời, hầu như ai cũng sở hữu một chiếc Rolls-Royce.

Nếu ngươi lái một chiếc Rolls-Royce trong những trường hợp công khai, đồng nghĩa với việc ngươi là kẻ có tiền ở Hồng Kông.

Tăng Văn Cử vừa nhìn thấy chiếc Rolls-Royce màu xám bạc, hắn lập tức thay đổi thái độ khinh thường đối với Thạch Chí Kiên vừa nãy, vội tươi cười tiến lên nghênh đón: “Đại thiếu gia, vì sao ngươi lại đến đây?”

Một tài xế mặc trang phục chuyên nghiệp đeo găng tay trắng bước xuống xe Rolls-Royce, nhanh chóng mở cửa sau.

Một nam nhân dáng vẻ bệ vệ bước xuống xe, chừng ba bảy, ba tám tuổi, diện mạo có chút giống với Từ tam thiếu, chỉ là trong ánh mắt không có sự phóng đãng không bị trói buộc như Từ tam thiếu, thay vào đó là sự trầm tĩnh.

“Sư tử sắp xuất phát, ta đến đây thăm ngươi.”

“Thăm cái gì mà thăm, ta rất khỏe.” Tăng Văn Cử nói mà không cần suy nghĩ, ánh mắt đắc ý nhìn những người khác, ý rất rõ ràng.

Thấy chưa, ngay cả đại thiếu gia cũng đến thăm ta.