Trở lại phòng, Ninh Ấu Vi lập tức đem cuộc hội thoại nghe lén được kể cho Cửu Cô, Cửu Cô là người lợi hại nhất trong đám bọn họ, Ninh Ấu Vi quen nghe ý kiến của người chuyên nghiệp, không thích tự mình phân tích loạn.
Tiểu hòa thượng đối với hành động cơm nước xong xuôi không ngủ được nên đi dạo vi hành của Ninh Ấu Vi rất bội phục, với tư cách một thịt Đường Tăng biết đi, nàng không biết mình được quỷ quái yêu thích như thế nào sao?
Tang Lâm Điền chưa nghe câu chuyện về thịt Đường Tăng, liền hỏi: "Thịt Đường Tăng là gì?"
Tiểu hòa thượng khϊếp sợ: "Ngươi đến thịt Đường Tăng cũng không biết, bộ chưa xem 《Tây Du Ký》à? Đây chính là sách nổi nhất năm nay. Chuyện kể về Đường Tăng mang theo một con khỉ, một con heo cùng Sa Tăng đi Tây Thiên thỉnh kinh...."
Tiểu hòa thượng đơn giản nói đại khái.
Tang Lâm Điền nghe xong thì trầm tư, lúc sau mới mở miệng: "Theo như ngươi nói thì Tiểu Vi đúng là có chút giống Đường Tăng, Cửu Cô là đại sư huynh lợi hại, ta miễn cưỡng giống Sa tăng."
"Còn ta thì sao?" Tiểu hòa thượng hồn nhiên hỏi.
Tang Lâm nhìn hắn: "Còn thừa người nào?"
Tiểu hòa thượng: "Trư Bát Giới."
Tang Lâm: “Đúng vậy.”
Tiểu hòa thượng ngơ ngác một hồi mới giậ mình ý thức Tang Lâm đang nói hắn là heo, liền tức giận đến phồng má, nhìn giống bánh bao.
Ninh Ấu Vi xách hai gia hỏa đang cãi nhau sang một bên, quay đầu nói với Cửu Cô: "Bọn họ thường xuyên nhắc đến Trương gia, có phải trong Trương gia kia có tà vật gì quấy phá không?"
Cửu Cô nghĩ ngợi: "Có thể là Trương gia, cũng có thể là mười dặm tại sườn núi." Nói đến đây, nàng thoáng dừng lại, ngẩng đầu quan sát mây đen bao phủ ngoài cửa sổ: "Nơi này không thích hợp lắm, âm khí cực mạnh, tốt nhất chúng ta nên sớm rời đi."
Ninh Ấu Vi vội vàng gật đầu, chính nàng cũng không muốn ở lại đây, nàng sợ nhất là quỷ.
Bởi vì trấn nhỏ quỷ dị, lại thêm đi đường mệt mỏi, trời mới tối mọi người đã tắt đèn ngủ, không ai còn ở bên ngoài.
Ninh Ấu Vi là kiểu người chỉ cần chạm vào gối liền ngủ ngay lập tức. Đã ba đem liên tục ở trong xe ngựa, nàng không biết đã nhớ giường chiếu mềm mại bao nhiêu.
Trong lúc mơ ngủ, mơ hồ cảm giác được gió bên ngoài bắt đầu thổi, mùa xuân gió lớn, nàng không nghĩ gì nhiều, chỉ vô thức cuốn mình trong chăn mình đang tính chìm vào ngủ sâu thì đột
nhiên bên tai vang lên tiếng đập cửa giòn giã.
Đùng, đùng, đùng, ba tiếng đập, tiếng này lớn hơn tiếng kia.
Ninh Ấu Vi nhiều năm bị quỷ quái ngấp nghé, đã luyện được sự nhạy bén khiến nàng lập tức mở mắt, nhìn trong bóng tối phân biệt một lúc, sau khi thích ứng được mới quét tới cửa ra vào.
Ở một trấn nông thôn nhỏ, khách điếm lâu ngày chưa sửa, ván cửa cũ kỹ cộng với lực đập cửa lớn, ván cửa suýt nữa rơi xuống.
Ninh Ấu Vi cắn chặt răng, thân thể co rúm lại.
Cửu Cô cũng bị tiếng đập cửa đánh thức, ngước mắt gầm lên: "Cút!"
Tiếng nói giận dữ như kèm theo đạo giáo, tiếng đập cửa lập tức dừng lại.
Yên lặng một hồi, tiếng đập cửa một lần nữa vang lên nhưng lần này không phải phòng bọn họ, mà là phòng đối diện.
Tiếng đập cửa dồn dập, đùng đùng đùng, càng ngày càng gấp như muốn đập vỡ cả cửa luôn vậy.
Ánh mắt Ninh Ấu Vi lo lắng: "Phòng đối diện là của tiểu hòa thượng, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?"
"Không việc gì." Cửu Cô trả lời một câu rồi ngay lập tức nhắm mắt ngủ tiếp.
Quả nhiên, phát hiện cửa gõ không mở, thứ ngoài cửa dừng lại một chút rồi đổi sang phòng khác tiếp tục gõ.
Một phòng rồi lại một phòng, gõ cả đêm không ngừng tựa như nếu không gõ mở được một cửa thì sẽ không dừng lại.
Đến khi tiếng gà gáy truyền từ sau viện đến thì tiếng gõ cửa mới dừng lại
Ninh Ấu Vi ngáp một cái, vùi đầu vào trong chăn, chìm vào trong mộng tươi đẹp.
Khi nàng mở mắt thì đã là *giờ Thìn sơn khắc.
*giờ Thìn sơn khắc (7h20 - 9h40) : tính giờ theo 12 con giáp, giờ thìn là 7h - 9h sáng. Khắc được dùng cho buổi sáng, chia làm 6 khắc, sơn khắc là 7h20 - 9h40 sáng.
Ninh Ấu Vi duỗi lưng ra ngoài ăn bữa sáng.
Dưới lầu, Ninh Ấu Vi vừa ăn bánh bao vừa đánh giá mọi người xung quanh, phát hiện ai cũng có quầng thâm đậm dưới mắt, thần sắc uể oải.
Nàng gắp cho tiểu hòa thượng một miếng củ cải trắng, xoa cái đầu ngái ngủ của tiểu hòa thượng suýt đập vào góc bàn: “Mở mắt ra đi, đừng ngủ nữa, cơm vào lỗ mũi rồi."
Tiểu hòa thượng u oán liếc nhìn Ninh Ấu Vi: “ Tối hôm qua ta suýt nữa bị hù chết, chỉ sợ nó sẽ đến gõ cửa ta."
Ninh Ấu Vi đắc ý: "Ta không sợ. "
Tiểu hòa thượng quay đầu: "Hừ! "
Mai Lan xuống muộn, như bị dọa đến mất hồn, sắc mặt tái nhợt, cả người co rúm lại, hoàn toàn bất đồng với vẻ thanh cao ngày xưa.
Ninh Ấu Vi cùng Tang Lâm nhìn nhau, trong mắt lộ vẻ hiểu rõ.
Tang Lâm vốn khẩu vị không tốt vừa gắp rau vừa hỏi nàng: "Cô cô đây là bị sao vậy? Trông thật tiều tụy."
Mai Lan như bị kích động, đứng bật dậy làm ghế đổ rầm xuống đất.
Tiếng vang cực lớn làm tất cả giật mình ngước lên nhìn nàng.
Đúng lúc này, thị vệ đi dò đường quay lại, nói mười dặm phía trước có từng trận dông tố, không thể khởi hành.
“Cái gì, ngươi nói cái gì?” Mai Lan cực kì kích động nắm lấy cổ áo thị vệ lắc liên tục.
Nàng hoàn toàn mất đi vẻ thanh cao, kiêu căng của một nữ quan, giờ không khác gì một bà đien.
Ninh Ấu Vi đảo mắt, Lý ma ma lập tức tiến lên dễ dàng không chế nàng như diều hâu cắp gà con xách lên đặt xuống chỗ vắng người.
So với sự suy sụp của Mai Lan, Ninh Ấu Vi bình tĩnh hơn rất nhiều.
Không phải nàng bình tĩnh dũng cảm, mà bởi nàng đã gặp loại chuyện này quá nhiều rồi.
Năm 6 tuổi lúc cùng mẫu thân đến đến thăm nhà ngoại ở Hoài An, nửa đường thì bị kẹt trong miếu đổ nát. Lúc đầu thì trời mưa, sau đó là mưa đá, rõ ràng là mùa hè lại còn có mưa đá, thật quá đáng.
Cả đoàn người bị nện đá đầy đầu.
Mùa đông năm 12 tuổi khi cùng cả nhà đến trang viên ở ngoại ô ngâm *ôn tuyền, đêm đột nhiên có động đất, một ngọn núi cao hơn trăm trượng được chất chỉ trong một đêm, đem cửa trang viên bịt kín mít.
*ôn tuyền: suối nước nóng
Chuyện này đã thành một giai thoại ở trong kinh, đến nay vẫn còn được nói đến, nói rằng trang viên Trữ Ngự sự chỉ sau một đêm đã mọc lên một ngọn núi.
Sau 14 tuổi, nhờ có Cửu Cô mà bên người Ninh Ấu Vi còn còn xuất hiện những chuyện kỳ
quái nữa, nhưng chuyện đi ra ngoài vẫn có mưa tuyết là chuyện bình thường.
Lệ quỷ đêm qua không bắt được thịt Đường Tăng là nàng hẳn sẽ không dễ dàng từ bỏ.
Ninh Ấu Vi đã sớm chuẩn bị tâm lý hôm nay nàng sẽ không thể rời đi.
Nàng vẫy tay yêu cầu thị vệ đi dò
đường lần nữa, liền đứng dậy lên lầu, chuẩn bị về phòng ngủ bù.
Gõ cửa cả đêm, nàng cũng ngủ không ngon.
Vừa định lên lầu, Lý ma ma trong góc không để ý đã để Mai Lan thoát ra.
Nàng chạy đến trước mặt Ninh Ấu Vi, nước mắt nước mũi giàn giụa: "Vương phi, chúng ta đi ngay đi, nô tài cầu xin người, hôm nay liền rời khỏi đây được không."
Đây là lần đầu tiên nàng ăn nói khép nép trước mặt Ninh Ấu Vi như vậy.
Ninh Ấu Vi biết nàng đã sợ vỡ mật, dù sao tất cả cũng chỉ là người bình thường, gặp quỷ sẽ sợ hãi.
Ninh Ấu Vi vỗ bả vai Mai Lan trấn an, móc ra một cây kiếm gỗ đào từ trong túi đưa cho nàng: "Đừng sợ, tập làm quen đi, nếu ngươi theo ta thì phải quen sống như vậy."
Nói xong, nàng còn chỉ đám người Tề ma ma: "Ngươi nhìn xem, Tề ma ma rất bình tĩnh, đến quầng thâm mắt cũng không có, nếu ngươi thật sự sợ thì có thể đến ngủ cùng hai người họ."
Thế nào là tập làm quen? Mai Lan không nhịn được kinh hãi, chẳng lẽ loại chuyện như tối qua sau này sẽ thường xuyên xảy ra.
Như có linh cảm, các chi tiết không để ý trước đây đột nhiên hiện ra trong đầu:
Phủ viện năm bước một bùa linh mười bước một bố cục bát quái, tượng Chung Quỳ cao lớn, các xe bùa linh, chu sa, hùng hoàng, lá ngải cứu.....
Mai Lan nhịn không được run rẩy, run càng ngày càng mạnh.
Ninh Ấu Vi vỗ vỗ nàng trấn an: "Đừng sợ, chúng ta không phải còn có bùa linh sao? Ngươi nhìn ta xem, ta chẳng phải đã lớn lên bình an vô sự như thế này sao?
Nói xong, nàng phất tay ra hiệu Lý ma ma đưa Mai Lan đi, kể cho nàng một chút lý do vì sao nàng lớn được đến bây giờ.
Lý ma ma có chút ngốc nghếch, đối với lời của Ninh Ấu Vi luôn thực hiện triệt để.
Nàng đặt Mai Lan trên ghế đẩu, bắt đầu kể về lần thứ nhất Ninh Ấu Vi hai tuổi gặp quỷ;
Ninh Ấu Vi hai tuổi vẫn còn là một đứa trẻ trắng trẻo mập mạp, cả ngày nằm trên giường nghịch chân, vừa nghe lời lại dễ thương, thơm thơm mềm mềm.
Tiểu Ấu Vi nửa đêm đói bụng liền Oa...Oa...Oa liên tục đánh thức vυ' em.
Vυ' em đi phòng bếp hâm nóng sữa dê, để nàng một mình trong phòng.
Tiểu Ấu Vi liền tự nghịch chân, không khóc không nháo, cực kỳ nghe lời.
Chơi một lúc, vυ' em còn chưa về, ngược lại ngoài cửa sổ lại xuất hiện một nữ tử cả ngoài toàn máu, lưỡi dài ba thước.
Tiểu Ấu Vi là một đứa trẻ vui vẻ không sợ người lạ, thấy người lạ cũng không khóc, còn dơ bàn chân nhỏ ra một cách thân thiện.
Sau đó, bàn chân nhỏ đã bị cắn
Đau đớn kịch liệt khiến Tiểu Ấu Vi tê tâm liệt phế khóc rống lên.
"Sau đó thì sao......" Mọi người trăm miệng một lời.
Câu chuyện của Lý ma ma kể thực sự quá hấp dẫn, thu hút tất cả mọi người ở đây.
Lòng Mai Lan càng căng thẳng hơn, đêm qua nàng sợ gần phát điên khi nghe tiếng quỷ gõ cửa, thế mà Tiểu Ấu Vi còn bị quỷ cắn.
Nàng rất lo lắng: "Sau đó thì sao? Nữ tử có ăn thịt Vương phi không?"
Lý ma ma ném nàng một ánh mắt khinh thường, nếu Vương phi bị ăn thịt thì người vừa lên lầu là ai?
“Đương nhiên là không.” Lý ma ma quả quyết lắc đầu, “Nữ quỷ treo cổ kia bị một con hồ ly tinh đánh chết.”
"Hồ ly tinh!" Mai Lan khó hiểu, " Hồ ly tinh ở đâu ra?"
Lý ma ma: "Từ khi sinh ra cô nương đã được con hồ ly tinh này bảo vệ, bằng không ngươi cho rằng vì sao cô nương hai tuổi mới gặp Lệ quỷ? Đó là vì chúng đều e ngại hồ ly tinh, không dám đến."
Mai Lan: “Vậy thì con hồ ly tinh này cũng không tệ lắm, nó là một con hồ ly tốt.”
Nghe vậy, Lý ma ma cười lạnh nói: “Ngươi nghĩ nhiều rồi, con hồ ly kia chỉ cảm thấy cô nương quá nhỏ, định nuôi lớn rồi sau này ăn một thể."
Mai Lan: .....
Một lát sau, thống lĩnh thị vệ không nhịn được, mở miệng hỏi: "Con hồ ly kia giờ còn không?"
Lý ma ma nói: "Còn."
Mọi người hít một hơi lạnh.
Tóc gáy sau lưng Mai Lan dựng đứng.
Không chỉ có một Lệ quỷ hung dữ, bên cạnh họ vẫn còn một con hồ ly tinh đang ẩn núp!
Thật đáng sợ!
Mai Lan lấy hết dũng khí hỏi: “Vậy giờ nó đang ở đâu?” Trong giọng còn có chút nức nở.
“Cái này à.” Bà vυ' Lý nhặt bộ lông hồ ly trên ghế lên, nhẹ giọng nói: “Hồ ly tinh kia không vượt qua lôi kiếp nên bị sét đánh chết. Cô nương nhà ta mềm lòng lương thiện,, không đành lòng để hồ ly tinh bảo vệ nàng nhiều năm cứ như vậy biến mất nên đã lột da lông của nó rồi.”
Mọi người: (⊙v⊙)
Thật là ôn nhu lương thiên!
Mai Lan thiếu chút nữa bật khóc, nghĩ đến việc mình đã hành xử vô lễ với Vương phi trước đây như thế nào, nàng thực sự sợ một ngày nào đó sẽ bị Vương phi ôn nhu lương thiện lột da.
Nói đến đây, Lý ma ma đột nhiên dừng lại , như nghĩ ra điều gì đó, nàng lập tức đứng dậy ôm lông hồ ly lên lầu: “Ồ, thiếu chút nữa quên mất, phải đưa lông hồ ly cho cô nương, nàng thích nhất là nằm trên này.”
Trên lầu, Ninh Ấu Vi ném bộ lông hồ ly Lý ma ma ôm lên lên ghế.
Nàng giờ tuyệt đối không muốn nằm trên đó chút nào, nóng chết tỷ!
Lông hồ ly không vui: “Tiểu Vi hôi hám, Tiểu Vi xấu xa vong ân phụ nghĩa, ngươi quên ta đã từng cứu ngươi nhiều lần rồi sao ?”
"Biến" Ninh Ấu Vi ném một cái gối đầu đến, "Ngươi còn không biết xấu hổ giả vờ! Tại sao ngươi không nói chính ngươi vẫn còn chưa yên lòng, vẫn còn muốn ăn ta đi!"
Lông hồ ly ủy khuất: "Ta vẫn còn chưa ăn mà."
"Ha~" Ninh Ấu Vi cười lạnh: "May là ngươi không ăn, chứ ăn rồi thì ai giúp ngươi đem hồn phách bám vào da lông, sớm đã hồn phi phách tán rồi. Ta cảnh cáo ngươi nên thành thật một chút, mùa đông ta sẽ cho ngươi tu luyện bên cạnh ta, nhưng xuân hạ thì đừng hòng."
Nói xong, nàng đem lông hồ ly cuộn thành một cục, nhét vào trong rương.