Bởi vì danh sách này, Mai Lan đối Ninh Ấu Vi ấn tượng không tốt lắm, lúc đầu còn tưởng đây là một cô nương đoan chính hiểu lễ nghĩa động lòng người, ai ngờ lại là một người cổ quái, đừng nói người hầu thân cận, liền đến tỳ nữ trẻ tuổi một người cũng không có.
Nguời hầu thân cận là hai ma ma thô kệch gần 50 tuổi, các thô sử khác cũng không khác tuổi này lắm.
Người trẻ tuổi duy nhất chính là Miêu nữ Tang Lâm Điền, nhưng không phải tỳ nữ, là khách khanh Ninh gia mời về tới chiếu cố Vương phi.
Ninh Hữu Vi định để những ma ma thô kệch bảy tám mươi tuổi này làm thông phòng cho Vương gia sao?
Mai Lan tức giận đến mức gần như mất bình tĩnh.
Vì cho Vương phi mặt mũi, Hoàng Hậu nương nương không có ban thưởng mỹ nhân, cứ nghĩ Ninh gia hiểu rõ sẽ chuẩn bị.
Kết quả ngoại trừ Vương phi, một mỹ nhân cũng không có.
Mai Lan tức đến nghiến răng nghiến lợi. Nhà Ninh gia lần này rất tốt!
__________________
Trong xe ngựa to lớn, Ninh Ấu Vi đang cùng tiểu hòa thượng Hướng Thiện chơi song lục, Tang Lâm Điền nghịch cổ trùng, Cửu Cô nhắm mắt trầm tư, không biết đang cân nhắc cái gì.
Mèo đen Xích Đậu đang cuộn tròn trong chăn mềm mại, ngủ ngon lành.
Tang Lâm Điền dùng tà thuật tới quấy rối, giúp Hướng thiện đối phó với Ninh Ấu Vi.
Đáng tiếc, hai thợ giày rách không thể so với Gia Cát Lượng, kéo dài hơi tàn một lúc, cuối cùng thất bại thảm hại.
Ninh Ấu Vi ném quân cờ đi, uể oải ngồi ở sau lưng nàng, chán nản níu lấy rèm vải: "Mệt mỏi quá đi..., mỗi ngày ngồi xe ngựa, chẳng biết phải ngồi đến mấy ngày đường nữa. "
Tang Lâm Điền vui sướиɠ khi người gặp họa: “Nam Cương xa xôi, ai bảo ngươi lấy chồng xa thế? Nếu ở lại kinh thành, cũng không cần vất vả đi đường như vậy.”
Đang nói chuyện, bên ngoài liền truyền đến âm thanh của Tề ma ma, nói là Mai cô cô tới.
Xe ngựa dừng lại, Mai Lan leo lên trên xe ngựa.
Ninh Ấu Vi không có nửa điểm ý tứ đứng dậy, nằm ngửa ngẩng đầu nhìn nàng đi vào, chỉ đảo mắt nói: “Cô cô có chuyện gì khiến người phải tự mình đi một chuyến thế?"
Mai Lan không thể nhìn nổi bộ dạng lười nhác này của Ninh Ấu Vi, nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng cũng không nhịn nổi: "Vương phi thế còn ra thể thống gì, nếu bị người ngoài nhìn thấy, chẳng phải làm cho hoàng thất mất mặt sao.”
“Cô cô yên tâm.” Ninh Ấu Vi mím môi cười: "Ta sẽ không để người ngoài nhìn thấy."
Nói xong, ngón tay chỉ vào đám người Cửu Cô: “Các nàng đã ở cùng ta nhiều năm, sẽ không nói ra ngoài. Nếu người ngoài thực sự biết làm bôi nhọ hoàng thất, vậy chỉ có thể là cô cô nói ra ngoài thôi."
Mai Lan nhất thời bị chọc tức đến ngã ngửa.
Ngực phập phồng hồi lâu cũng không dừng lại.
Một lúc lâu sau, nàng mới âm dương quái khí nói một câu: "Giáo dưỡng của Ninh cô nương thật tốt!"
"Đa tạ khích lệ! " Ninh Ấu Vi mặt mày cong cong.
Mai Lan tức không thở nổi, hoàn toàn quên mất ý định của mình, quay người đi xuống xe ngựa.
Thấy thế, Trâm Ngọc Bích thở dài: "Vi Vi, ngươi hà tất gì phải chọc giận nàng."
Ninh Ấu Vi sờ trâm ngọc trên đầu, mở miệng: "Ta cũng không muốn vậy, ngươi biết ta ngày thường làm người đều rất ôn lương hiền lành, nhưng nàng càng ngày càng quá phận, người nhìn mặt nàng đi, càng ngày càng dài, nhiều lần mất mặt.
Nhiều khi ta rất hoài nghi việc nàng có thực sự là nữ quan, tâm phúc của Hoàng Hậu nương nương không?, công phu dưỡng khí thật quá kém cỏi, chẳng giống người giỏi cung đấu trong miệng ngươi chút nào, miệng lưỡi sắc bén, bụng toàn dao găm, gϊếŧ người không thấy máu."
Ninh Ấu Vi rất khó chịu với Mai Lan, nhiều lần đạp trên mặt mũi của nàng ta.
Hướng Sơn đi tới, nhìn chằm chằm trâm ngọc trên đầu Ninh Ấu Vi: "Tiểu Vi tỷ tỷ, ngươi đang nói chuyện cùng nó ư?"
Ninh Ấu Vi gật đầu.
Nhận được câu trả lời, Hướng Thiện vẻ mặt hâm mộ: "Tiểu Vi tỷ tỷ, ngươi cũng thật là lợi hại, nếu ta cũng nghe được đồ vật nói chuyện thì tốt rồi, thế thì có thể khiến kinh thư chủ động nhắc kinh, thời điểm sư phụ kiểm tra ta có thể ăn gian."
"Nghĩ tốt lắm. " Ninh Ấu Vi suy nghĩ một chút.
Đang nói chuyện, Tề ma ma ở bên ngoài lại truyền lời tới đây, nói Mai Lan vừa phái người tới: "Sắc trời cũng không còn sớm nữa, cách đây 50 dặm có một trấn nhỏ, đêm nay chúng ta tới đó nghỉ chân.
"Toàn bộ nghe cô cô an bài. " Ninh Ấu Vi nói.
Nàng vừa dứt lời, Cửu Cô bên cạnh liền mở mắt, cau mày.
Lòng Ninh Ấu Vi nhất thời thắt lại.
Nàng sinh ra đã có cơ thể thuần âm, là đại bổ với yêu tà quỷ vật, từ nhỏ đã bị nhiều loài khác nhau ngấp nghé, sống được đến bây giờ đã không dễ dàng.
Thường xuyên bị câu hồn phách, hoặc dẫn yêu ma quỷ quái đến, ngủ ban đêm cũng không yên, bên tai đều nghe thấy những âm thanh kỳ quái.
Loại tình huống này phải kéo dài đến khi Cửu Cô đến mới giảm bớt.
Cửu Cô là đạo sĩ Cửu Dương Quan, đạo pháp cao cường, chém yêu ma quỷ quái như chém rau dưa, đi bên cạnh nàng đặc biệt có cảm giác an toàn.
Vì vậy, khi Cửu Cô cau mày, Ninh Ấu Vi theo phản xạ có điều kiện liền khẩn trương.
"Cửu Cô" Nàng đang định tới.
Chỉ thấy một đạo tàn ảnh, có người nhanh hơn nàng một bước, bay đến bên cạnh Cửu Cô.
Hướng Thiện há miệng run rẩy túm lấy góc áo Cửu Cô, môi tím tái: "Cửu Cô, có phải có quỷ hay không....."
Tiểu hòa thượng sợ nhất là quỷ, nếu không phải chủ trì sư phụ buộc hắn bên người Ninh Ấu Vi để luyện lá gan, hắn sớm đã cao chạy xa bay khỏi nàng từ lâu rồi!
Cửu Cô cúi đầu xoa đầu trọc của tiểu hòa thượng, mở miệng: "Không có việc gì."
"Thật vậy ư" Hướng Thiện từ từ thở phào.
Cửu Cô: "Không, giả đấy"
Tiểu hòa thượng: ...........囧........
Đoàn người tiếp tục tăng tốc, ước chừng hơn nửa canh giờ đã chạy đến được trấn nhỏ.
Ninh Ấu Vi xuyên qua cửa sổ xe nhìn ra ngoài, phát hiện trấn nhỏ này cực kỳ yên tĩnh, một thân ảnh trên đường phố cũng không có. Bây giờ mới Thân Trung, trời còn chưa có tối, toàn bộ cửa hàng trên trấn đã đóng cửa kín mít.
Đôi mắt sắc bén của Ninh Ấu Vi chú ý mỗi bậc thang chỗ cửa ra vào cửa hàng đều phủ một tầng phân tro mỏng, bên cạnh là đồ ăn.
Thị vệ đã xuống gõ cửa toàn bộ khách điếm, chỉ có duy nhất khách điếm này mở cửa, ở một trấn nơi nơi đều đóng cửa thì khách điếm này cực kỳ quỷ dị.
Ninh Ấu Vi nhảy xuống xe ngựa, bước vào khách điếm, trong khách điếm cho dù là chưởng quầy hay tiểu nhị đều vô cùng bận rộn, không ngừng thúc giục bọn thị vệ nhanh lên, nhanh đem ngựa vào hậu viện, nhanh vào nhà, nhanh đóng cửa!
Mai Lan bị chưởng quầy giục đến đau đầu nhíu mày trách mắng: "Gấp cái gì, trời còn chưa có tối. "
Mặt chưởng quầy trắng bệch: "Trời rất nhanh sẽ tối"
Ninh Ấu Vi thấy sắc mặt chưởng quầy không đúng, liếc mắt ra hiệu cho Tề ma ma ra ngoài tìm thống lĩnh thị vệ, bảo tất cả mọi người nhanh lên.
Mai Lan thấy thế không nói gì, chẳng qua là sắc mặt rất khó coi.
Ninh Ấu Vi không để ý tới nàng, quay người mời chưởng quầy ngồi xuống, rót một chén trà đẩy đến trước mặt hắn, ánh mắt dò xét: "Lão chưởng quầy, trên đường đến ta thấy nhà nào cũng đóng cửa, cửa ra vào còn phủ một lớp phân tro, trấn này đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Chưởng quầy co rúm lại một lúc, ánh mắt trốn tránh, cuống quít lắc đầu: "Không có việc gì không có việc gì, chỉ là tập tục của chúng ta, nhà nhà đều đóng cửa rất sớm."
Ninh Ấu Vi cau mày.
Sau lưng Lý ma ma thấy vậy, lập túc móc ra một thỏi bạc vụn đặt vào tay chưởng quầy.
Sắc mặt chưởng quầy trắng bệch cuối cùng cũng hiện lên một nét vui mừng, xoay người dùng tay áo che lại, cắn một cái xác nhận là bạc thật mới ngẩng đầu, ngữ khí châm chước: "Không dám gạt khách quan, nhà Trương gia đằng trước mới chết một người làm công, đêm nay là đầu thất, tiểu hài tử trong trấn nhiều, sợ bị va phải mới đóng cửa sớm như vậy."
Khi lão chưởng quầy rời đi, Ninh Ấu Vi quay đầu hỏi Cửu Cô: "Cửu Cô, đêm đầu thất hồi hồn cần mọi nhà phải đóng cửa như vậy không? Cửa không chỉ rải phân tro, còn đặt đồ ăn như bày đồ cúng vậy."
"Đêm hồi hồn bình thường đều không cần, bất quá với......" Cửu Cô còn chưa dứt lời, tiểu hòa thượng Hướng Thiện liền trợn mắt, khẩn trương truy vấn: "Bất quá cái gì? "
Cửu Cô liếc hắn một cái: "Nếu như là Lệ Quỷ hồi hồn, liền cần bày trận địa sẵn sàng đón địch, quỷ hồn cực kỳ nhẹ lại không thể nhìn thấy được, chỉ có thể phân biệt vân chân thông qua phân tro. Còn đồ ăn ở cửa hẳn là đồ cúng bày để hối lộ quỷ hồn.
"Hối lộ?" Ninh Ấu Vi có chút không hiểu.
"Ừm" Cửu Cô gật đầu, sắc mắt ngưng trọng: "Đối với Lệ quỷ, người dân không có cách đối phó, chỉ có thể hối lộ, khẩn cầu lúc hồi hồn hắn ăn xong cơm rau liền rời đi, đừng ở lại quá lâu."
Nói đến đây, nàng liếc nhìn Ninh Ấu Vi: "Tiểu Vi đêm nay ở cùng phòng với ta."
Ninh Ấu Vi gật đầu liên tục.
"Còn ta, ta ở đâu." Hướng Thiện cũng hoảng sợ.
Tang Lâm Điền xấu xa ôm tiểu hòa thượng: "Tiểu Thiện Thiện có thể ngủ cùng ta mà...."
"Không thể." Hướng Thiện cúi đầu tránh Tang Lâm, nháy mắt chạy khỏi.
Mới đến đây, Cửu Cô cũng không biết lai lịch của Lệ quỷ này, để phòng ngừa rắc rối, nàng liền phát cho từng người một lá bùa linh, căn dặn mọi người cẩn thận, ban đêm không nên đi ra ngoài.
Mai Lan đối Ninh Ấu Vi ấn tượng không tốt, đối với người bên cạnh nàng cũng không có sắc mặt tốt, thần thần quỷ quỷ, cũng không biết là thứ ngưu quỷ xà thần gì.
Nàng ở trong cung nhiều năm, nữ tử chết oan trong cung nhiều không hết, cũng không nghe đến cái gì mà đêm đầu thất hồi hồn cả, thế mà các nàng còn nhiều chuyện, còn phát bùa.
Mai Lan không nghĩ ngợi gì nhiều, trực tiếp ném bùa linh màu vàng vào chậu nước, nước dần ngập lên lá bùa, làm chu sa đỏ phai ra bên trong chậu.
Ninh Ấu Vi ăn tối xong, thừa dịp trời còn chưa tối đi ra sau viện tiêu thực, nàng chậm rãi bước đi, cẩn thận sờ mó từng vật dụng trong hậu viện, cố gắng tìm ra được một.... hai thứ có linh khí có thể nói chuyện, hỏi thăm chúng tình huống một chút.
Đáng tiếc những thứ trong hậu viện này đều là vật chết, không có thứ nào có thể nói chuyện.
Ninh Ấu Vi thất vọng rũ đầu, xong người định về phòng, trong nháy mắt đó, lỗ tai nàng liền truyền đến hai thanh âm cực nhỏ.
Nàng nhẹ nhàng bước chân, đi về phía phát ra thanh âm, dứng trước cửa phòng củi.
Tiếng chính là từ bên trong truyền đến, là hai tiểu nhị của khách điếm.
Người cao gầy tên Đại Ngưu, người thấp hơn tên Lưu Nhuận.
Đại Ngưu không ngừng khóc: "Nhị Ngưu gửi thư nói mẫu thân ta bị bệnh, lang trung xem bệnh phí rất cao, nhà lại không có tiền. Nhưng nếu còn trì hoãn, mẹ ta mẹ ta...."
"Vậy ngươi cũng không thể đến Trương gia chứ...." Lưu Nhuận đè thấp tiếng, giọng điệu hoảng sợ: "Ngươi còn muốn sống nữa không? Đến Trương gia là đi không có đường về, làm công cho nhà hắn làm gì có ai lành lặn rời đi, tháng này đã chết năm người rồi, ngươi muốn làm người thứ sáu à?"
"Thế làm sao bây giờ?" Đại Ngưu cao giọng: "Chẳng lẽ ta lại phải trơ mắt nhìn mẫu thân ta chết sao? Tiền công Trương gia cao, có thể ứng trước một lượng bạc, ngài mai ta sẽ qua, ứng một lượng bạc, ngươi giúp ta mang về nhà."
"Không được! " Lưu Thuận cự tuyệt, "Ta không thể trơ mắt nhìn ngươi đi tìm chết, ngươi bình tĩnh một chút, lát nữa chúng ta tìm chưởng quầy thảo luận biện pháp, nghĩ cách ứng trước tiền công."
Đại Ngưu lắc đầu: “Tháng này người chết rất nhiều, sinh ý của tiệm cũng không tốt, chưởng quầy sẽ không ứng trước tiền công đâu. Tiểu Thuận, ta biết ngươi lo lắng ta, bất quá ngươi yên tâm, ta sẽ không có việc gì. Những người làm công chết của Trương gia kia đều do họ đi gieo trồng ở mảnh đất mười dặm tại sườn núi kia vào mùa xuân, chỉ cần ta không đi thì sẽ không có việc gì."
Lưu Thuận biết mình không thể khuyên được Đại Ngưu nên chỉ có thể thở dài: "Vậy ngươi nhất định phải cẩn thận."
"Yên tâm đi." Đại Ngưu như đã lấy lại được chút tự tin: "Ta chỉ làm bảy ngày liền kiếm được một lượng bạc, qua bảy ngày liền lập tức đi ngay."
"Được."
______
Editer: "Tiền này làm gì dễ kiếm như vậy!"