Bé Con Giới Tu Chân

Chương 10: Phục Ma Lục

Nói đến chủ nhân, ngữ khí của Phục Ma Lục mang theo vài phần tự hào: "Tần La cô nương, chúng ta gặp nhau hôm nay cũng coi như có duyên, ta có thể... cầu xin cô một việc không?"

"Mi nói đi."

"Năm đó đại chiến long trời lở đất, hàng trăm hàng ngàn tu sĩ cùng nhau chống lại tên ma đầu họa thế kia. Chủ nhân của ta bị trọng thương, không rõ tung tích, nhưng hắn có một giọt máu tim ở chỗ ta, ta có thể mơ hồ cảm nhận được, hắn vẫn còn sống."

Trang sách cổ khẽ động: "Nếu cứ ở lại Tàng Thư Các, ta sẽ vĩnh viễn không thể gặp lại hắn. Cô nương có thể mang ta theo bên người không, ngày sau ra ngoài lịch lãm, ta có lẽ sẽ có cơ hội tìm được tung tích của chủ nhân."

Nó nói rất chân thành, ngữ khí là sự cầu xin không hề che giấu, cuối cùng nhấn mạnh: "Cô nương không cần lo lắng ta có mưu đồ khác. Nếu ta là tà vật, đã sớm bị giam vào cấm địa của môn phái rồi; hơn nữa linh lực của ta đã mất hết, truyền âm cho cô đã là cực hạn, chỉ cần tìm được chủ nhân, nhất định sẽ không tiếp tục dây dưa với cô đâu."

Tình thâm ý thiết, tình cảm chủ tớ sâu nặng, đây là lời thỉnh cầu khó mà từ chối.

Tần La suy nghĩ cẩn thận, nhẹ nhàng gật đầu: "Được rồi."

Phục Ma Lục thở phào nhẹ nhõm: "Thật tốt quá!"

-- Cắn câu rồi.

Nó lặng lẽ nhếch mép cười.

Lừa gạt trẻ con không phải là phong cách quân tử, cho nên phần lớn nội dung, nó đều nói thật.

Đại chiến ngàn năm trước là thật, chủ nhân chết trong đại chiến cũng là thật, chỉ là giấu diếm một điểm quan trọng nhất, hắn không phải là tu sĩ danh môn chính phái.

Chủ nhân của nó, chính là ma đầu khiến cả Cửu Châu nghe danh đã sợ mất mật năm đó, một mình chống lại hàng trăm hàng ngàn tu sĩ, Hoắc Quyết.

Lời nói dối duy nhất, là thời gian nó tỉnh lại.

Nó cùng chủ nhân cùng chết trong đại chiến, mất đi toàn bộ ý thức, biến thành một quyển sách bỏ đi. Có lẽ chính vì nguyên nhân này, nó mới xuất hiện ở Tàng Thư Các chứ không phải cấm địa.

Nhưng tu sĩ chính đạo rốt cuộc vẫn đánh giá thấp bọn họ.

Chủ nhân bất tử, pháp khí bất diệt.

Ai ai cũng nói ma đầu vô tình, nhưng nó đã nhận định chủ nhân, thì cả đời sẽ không thay đổi. Có lẽ chủ nhân không còn oai phong như xưa, có lẽ trải qua một trận đại chiến sinh tử, hắn đã sớm mất hết tu vi, dù thế nào đi nữa, nguyện vọng duy nhất của nó, từ đầu đến cuối chỉ là được gặp lại chủ nhân một lần.

Phục Ma Lục ngày ngày hấp thụ linh lực, một năm trước đã khôi phục thần trí, nhưng sức quá yếu, ngay cả truyền âm cũng là một vấn đề.

Tu sĩ sẽ thiết lập tầng tầng lớp lớp chướng ngại trong thức hải, với thực lực của nó, chỉ có thể nhắm vào những đứa trẻ không có tu vi gì.

Tần La là đứa trẻ đầu tiên xuất hiện ở khu vực sách cổ sau ngần ấy thời gian.

Nhưng mà... lý do chọn nàng, kỳ thực còn có một nguyên nhân khác.

Phục Ma Lục ở Tàng Thư Các, thú vui duy nhất là lén nghe các tiểu đệ tử nói chuyện. Tần La này tâm địa bất chính, kiêu ngạo, nghe nói vì tu vi trì trệ không tiến triển, tính tình càng thêm tệ hại.

Đây là một đứa trẻ hư hỏng chính hiệu! Nói không chừng ngày nào đó, còn có thể trở thành đồng minh chiến hữu của nó và chủ nhân!

Phục Ma Lục càng nghĩ càng vui vẻ, dùng trang sách cọ cọ mu bàn tay nàng: "Đa tạ đạo hữu! Ta là pháp khí, có thể dựa vào thần thức của cô. Cô không nhận ra những chữ đó đúng không? Chỉ cần mang ta theo, vấn đề sẽ được giải quyết ngay."

Tần La chỉ muốn làm việc tốt giúp nó, không ngờ còn có thêm một bất ngờ như vậy, lập tức cười toe toét: "Thật sao?"

Sự thật chứng minh, Phục Ma Lục không lừa nàng.

Mang nó theo bên người, sách cổ giống như thiên thư lại có thể hiểu được ngay lập tức, Tần La có mục đích rất rõ ràng, sau khi vui mừng một lát, nhanh chóng bắt tay vào tìm kiếm độc Diễm Ngục.

Nàng đọc lướt rất nhanh, Phục Ma Lục quả nhiên là lão tiền bối kinh nghiệm phong phú, liếc mắt một cái đã nhìn ra manh mối: "Cô đang tìm thứ gì đó sao? Nó tên là gì? Có lẽ ta biết."

Tần La gật đầu, lại lắc đầu: "Ta cũng không nói rõ được tên... Chỉ biết là một loại độc, có thể khiến người ta không nghe thấy âm thanh."

Một loại độc.

Phục Ma Lục cười cười: "Chỉ dựa vào những điều này mà muốn tìm được nó? Biết ở đây có bao nhiêu sách không? Cho cô một trăm năm cũng chưa chắc lật hết được. Khuyên cô đừng lãng phí thời gian nữa, đi làm việc gì đó hữu ích hơn đi."

Trẻ con luôn ngây thơ như vậy, khiến người ta vừa buồn cười vừa bất lực.

Tiếng cười của nó còn chưa dứt, bỗng nhiên nghe thấy giọng nói của Tần La: "Nhưng mà giới tu chân, chẳng phải còn lớn hơn cả Tàng Thư Các sao?"

Nó ngẩn người.

"Mi không biết tung tích của chủ nhân, nếu muốn gặp hắn, nhất định cũng cần rất lâu rất lâu."

Tiểu đậu đinh được bọc trong lớp áo mùa đông dày cộm hít hít mũi: "Nhưng mi vẫn đang tìm hắn."

Phục Ma Lục không nói gì.

Qua một lúc lâu, giọng nói buồn buồn mới chậm rãi vang lên: "...Tùy cô."