Thạch Lam Nơi Rạn San Hô

Chương 5: Duran

Sau một lúc được Hoa Hoa bổ cập kiến thức về thế giới này thì cậu cũng hiểu được rồi.

Nhưng mà toàn nói về chuyện tình của nam nữ chính là nhiều Charles nghe mà phát bực: "Được rồi, tao biết tụi nó yêu nhau say đắm thế nào rồi nên là đừng có nói nữa nhức đầu quá!"

Hoa Hoa cười cười: "Vậy bây giờ kí chủ đi làm nhiệm vụ nha".

Charles mở mắt ra bảng nhiệm vụ liền hiện ra trước mắt "Nhiệm vụ: Cưỡi thành công Duran - không có thưởng (bắt buộc) ".

Charles bảo: "Để chiều được không, giờ tao đột nhiên làm biếng quá" Hoa Hoa: "Có thể chỉ cần trong vòng hai mươi bốn giờ kí chủ hoàn thành nhiệm vụ thì không sao cả".

Charles nghe vậy thì tiếp tục nhàn nhã nằm chơi đột nhiên Hank từ đâu chui ra làm cậu giật mình ngồi bật dậy: "C-cha...." Hank ngồi xuống bên cạnh hỏi han: "Con ổn chứ? Có chuyện gì cứ nói với cha".

Đột nhiên bị hỏi như vậy cậu vừa bối rối vừa chột dạ: "Con không sao đâu,....con sẽ cưỡi được Duran nên là cha không cần lo đâu ạ" cậu nở cười gượng gạo.

Hank nhìn cậu lấy tay xoa đầu Charles: "Chắc trong thời gian qua con áp lực lắm nhỉ, vì là con trưởng nên chắc hẳn con phải mệt mỏi lắm.." Charles cảm thấy chột dạ hơn nữa, cậu đã làm người đàn ông này lo lắng sao.

Charles ngước mặt nhìn Hank mỉm cười: "Con thấy bình thường, thật ra cũng không áp lực gì đâu ạ ngược lại con thấy cũng vui tuy là có những lúc không như con mong muốn..."

Nhiêu đây thì cũng chẳng si nhơi gì với cậu cả nhớ lúc trước buổi sáng phải thức sớm đi làm mà con bị xếp chửi té tác nữa, ban đêm thì phải chạy deadline xuyên đêm mệt muốn rã rời.

Hank mỉm cười: "Nếu có chuyện gì thì đừng có giấu trong lòng cứ nói ra thì sẽ nhẹ nhõm hơn đấy" Charles gật gật đầu, Hank đứng lên: "Đi thôi..." Charles chớp chớp mắt: "Đi đâu ạ?" Hank cười: "Đi cưỡi Duran".

.

.

.

Charles ngơ ngác nhìn Hank, ông chỉ cười bảo cố lên trong lòng Charles không khỏi lo lắng.

Charles nuốt nước miếng cậu nhẹ nhàng chạm vào Duran chậm rãi vuốt ve chúng đến khi Duran bình tĩnh lại rồi cậu leo lên lưng nó nắm chặt dây da trên lưng Duran.

Nó rít lên lắc lắc thân mình như muốn hất tung Charles ra, trong lòng cậu không khỏi căng thẳng Charles cảm thấy bám chặt dây da là chưa đủ một tay kia cậu bám thí vào cánh của nó thật mạnh.

Duran đang rít lên đột nhiên im lặng nó quay qua nhìn cậu kiểu như sao mày bám vào cánh của tao??

Hank từ ngoài nhìn vào cũng không nghĩ tới cậu sẽ bám vào cánh của Duran, Charles ngơ ngác thầm nghĩ gì vậy sao nó im lặng rồi.

Hoa Hoa bất lực thở dài: "Kí chủ....bị ngốc nghếch (ngu) đáng yêu thật đó" Bám vào cánh thì sao nó bay được kia chứ.

Duran rít thằng vào mặt Charles giờ cậu leo được lên lưng nó rồi nên cũng không thấy sợ nữa mà ngược lại nhìn con này thấy ghét vl thế là cậu cho nó một đấm vào mỏ còn kèm theo nụ cười thân thiện của mình.

Hank càng không thể ngờ tới cậu lại đấm Duran, ông mắt chữ a mồm chữ o vốn định ngăn mà thôi.

Mấy đứa nhóc núp trong bụi cây gần đó cũng ớn lạnh còn mấy con Duran gần đó thì ôm nhau run rẩy.

Charles nhìn về phía Hank hỏi: "Tiếp theo là kêu nó bay lên đúng không ạ?" Hank gật gật đầu, cậu liền nói với Duran: "Mày mau bay lên đi".

Duran tất nhiên không chịu nó lại rít lên lắc lắc thân thể thấy vậy cậu vơ đại tay lên lưng nó mà bấu chặt vào da thịt nó, chắc là vì đau quá nên nó càng rít lên hơn rồi bay lên.

Hoa Hoa thấy Charles còn chưa buông tay kia ra thì hối: "Kí chủ cậu làm nó đau kìa mau buông ra đi, nó không hất cậu ra nữa đâu".

Charles buông cái tay đang bấu vào da nó ra cậu vốn là một người rất yêu thương động vật nên đã nói xin lỗi nó, Duran bay một vòng rồi đáp xuống tại chỗ cũ.

Cưỡi được Duran rồi Charles càng khoái hơn nữa cũng đâu có khó như cậu nghĩ chứ.

Giờ vẫn còn sớm cậu, Kate và Edward, Ines đến bờ suối bắt cá nướng lên ăn trước khi đi Hank dặn cậu: "Phải cẩn thận đám người kia chắc chưa rời đi đâu có nguy hiểm phải chạy về báo cho cha liền".

Hank không nhắc có lẽ cậu đã quên bén mất còn có con người đang truy sát Kate và gia đình cậu, đang ăn thì Ines bảo: "Em đi hái trái dại..." Charles: " Ở đâu có gần đây không, em không được đi xa quá đâu nguy hiểm lắm đấy".

Ines cười cười nói: "Không sao không sao đâu, em đi rồi về liền" vừa nói con bé vừa chạy đi Charles nói vọng ra: "Có chuyện gì thì nhớ la lên đấy...."

Nói thì nói vậy nhưng nếu mà có chuyện thật thì con bé có la rát cổ cũng chưa chắc gì ba người đã nghe được.

Được một lúc lâu sau vẫn không thấy Ines quay lại Edward sốt ruột: "Sao em ấy vẫn chưa quay lại nữa" Kate nhíu mày nhìn Charles: "Chúng ta đi xem thử" Charles gật đầu, ba người đi tìm Ines.

Mấy phút sau ba người thấy Ines đang hái quả dại gần đó, Edward chạy lại hỏi: "Em không sao chứ?" Ines lắc đầu con bé cười cười cầm mấy quả dại được bọc trong lá lên khoe với ba người: "Em hái được nhiều quả lắm đó".

Charles hơi nhíu mày la nó: "Đừng có đi lung tung nữa, chẳng phải đã nói là nguy hiểm rồi à em muốn ăn thit hái đủ rồi quay về có biết bọn anh lo lắm không! Còn nữa em hái nhiều như vậy em ăn hết sao...!?"

Ines bị la nó sụ mặt xuống Kate khều khều cậu ý bảo được rồi đừng la nữa, Kate tiến lên xoa đầu con bé: "Chúng ta về thôi trời cũng không còn sớm nữa" .

Ba người đi trước Charles đi phía sau, cậu đột nhiên nghe thấy tiếng xoạt xoạt phía sau quay đầu lại thì chẳng thấy gì cả thấy cậu dừng lại Edward hỏi: "Gì vậy anh?" Charles lắc lắc đầu: "Không có gì, đi thôi".