Thạch Lam Nơi Rạn San Hô

Chương 3: Kate

Charles tương đối hiểu được chuyện gì xảy ra rồi, cũng không ổn lắm nếu loài người tấn công một lần nữa chắc chắn sẽ xảy ra chiến tranh tới lúc đó chẳng biết có thể thắng hay không.

Hai người đi một vòng quanh rừng không phát hiện gì bất thường cả nhưng Hank vẫn muốn soát một lần nữa Charles cũng đi cùng.

Cho tới tối hai người mới đi về trên đường đi hai người nghe thấy tiếng súng, Charles nhìn qua Hank ông nhìn cậu bảo: "Con đứng ở đây".

Charles muốn đi theo xem: "Con cũng muốn đi" tất nhiên là bị Hank từ chối cậu đành đứng đây đợi ông ấy.

Đứng im làm cậu thấy bồn chồn không yên cậu muốn đi xem sao nhưng lỡ gây thêm phiền toái phải làm sao.

Một lúc lâu sau đó Hank quay lại: "Đi thôi mau lên" không biết có chuyện gì xảy ra ở đó nhưng cậu nhanh chóng đuổi theo ông.

Phía sau có một đám người mặc áo quân đội đuổi theo bọn họ nhắm ngay cậu và Hank mà bắn, cũng may không trúng.

Đi được một đoạn khá xa không thấy đám người kia đâu Charles mới thở phào nhẹ nhõm, Charles nhìn phía sau rồi quay lại hỏi Hank: "Là con người, sao bọn họ ở đây?"

Hank: "Về rồi nói". Về tới nơi hai đứa nhóc kia đã ngủ rồi Hank kể lại mọi chuyện cho Felicia nghe.

.

.

.

Hôm sau người phụ nữ hôm qua Charles cứu đã tỉnh lại, Charles đang ở bên ngoài nên không biết cô ta tỉnh lại Edward chạy ra báo cậu mới biết.

Charles và Edward, Ines ở ngoài nghe lén cậu nghe thấy giọng của Hank ông ấy nói: "Cô là ai, sao lại bị thương còn nằm giữa rừng?"

Người phụ nữ kia nói: "Tôi tên là Kate, trong lúc tôi chạy trốn khỏi loài người thì bị bắn rồi ngất khi nào không hay. Cảm ơn hai người vì đã cứu tôi"

Hank nhíu mày hỏi: "Chạy trốn? Có chuyện gì xảy ra với cô à" Kate cau mày có thể thấy cô ấy rất tức giận vì một điều gì đấy: "Tôi....Mẹ của tôi bị đám người đó gϊếŧ chết, chỉ mời đây thôi tôi mới biết được sự thật rằng cha mẹ tôi bị bọn chúng gϊếŧ vào mười mấy năm về trước.

Sau đó bọn chúng bắt tôi, nuôi dưỡng tôi để hoàn thành mục đích của chúng".

Nghe đến đây Hank và Felicia bốn mắt nhìn nhau cả hai đều có cùng một suy nghĩ nhưng vẫn không dám chắc chắn, Felicia nhẹ nhàng hỏi: " Mục đích của chúng là gì?"

Kate cau mày: "Tôi nghe tên chỉ huy nói sẽ gϊếŧ người nào đó tên là - tên là Hank gì gì đó tôi chỉ nghe được tới đó thôi" Felicia nhìn qua Hank đầy lo lắng, Hank ra hiệu không sao đâu.

Hank: "Không biết cô có nhớ mặt hay tên của mẹ mình không?" Kate chớp mắt cúi đầu mày nhíu lại: "Tôi không chắc nữa hình như bà ấy tên bà ấy bắt đầu bằng chữ E thì phải"

Nhìn biểu cảm của cô ta không giống nói dối cho lắm, Hank: "Được rồi, có vẻ cô cũng không nhớ rõ" Kate ngước lên nhìn hai người họ: "Hai người biết những kẻ tôi nói đến à? Hai người cũng có thù với bọn chúng sao"

Hank chỉ gật đầu, Kate nở nụ cười như tìm được đồng minh: "Vậy hai người tên gì thế?" Hank liếc mắt về phía Felicia sau đó nhìn qua Kate: "Hank là tên của tôi, đây là vợ tôi Felicia....ngoài ra chúng tôi còn có ba đứa trẻ chúng ở bên ngoài"

Kate nghe Hank nói xong đầy ngỡ ngàng: "Hank? Người mà bọn chúng nhắm đến là anh á" Hank gật gật đầu.

Kate không bất ngờ gì nhiều, một lúc sau cô lại nói: "Vậy chúng ta có thể hợp tác với nhau không? Ý tôi là đồng minh của nhau" Felicia nhẹ nhàng nói: "Cô tin chúng tôi ư?"

Kate khó hiểu: "Sao lại nói vậy? Dù sao cha mẹ của tôi là do bọn chúng gϊếŧ tôi với vai trò là một người con tất nhiên là phải trả thù bọn chúng rồi. Nhưng một mình tôi không đánh lại, bây giờ chúng ta làm đồng minh với nhau chẳng phải tốt hơn sao".

Kate thấy họ không nói gì cảm thấy hơi hục hẫng: "Hai người không muốn...." Hank suy nghĩ một chút quyết định cược thử một lần nữa: "Được, hợp tác vui vẻ Kate".

Hai người bắt tay nhau coi như là sự hợp tác giữa hai bên.

Từ đó Kate bắt đầu sống chung với gia đình họ Edward và Ines rất vui vì có thêm một người chị nữa vì Kate lớn hơn hai đứa nó mà.

Charles thì cảm thấy bình thường thôi thêm một người nữa hay không cũng chẳng có gì thú vị cả.

"Hey Charles, đang làm gì thế?" Kate đi lại với một nụ cười chào hỏi cậu cũng đã hai ngày từ khi cô ấy đến đây.

"Chẳng làm gì cả" Charles hờ hững đáp sau đó đi tiếp Kate đi phía sau: "Đừng có lạnh lùng như vậy chứ, từ lúc tôi ở đây chẳng thấy cậu cười nói gì cả. Bộ Charels thuộc típ người ít nói không muốn giao tiếp với người khác sau....hay cậu không thích tôi à?" Kate nói không ngừng làm cậu thấy hơi nhức đầu.

"Này, sao cậu không nói gì thế nói gì đi chứ" Kate tiến lên nghiêng đầu nhìn cậu, Charles thở dài: "Cô ồn quá đó, để tôi yên đi".

Kate cười cười bảo: "Gì chứ, tôi chỉ là muốn làm quen với cậu thôi mà những người khác trong nhà cậu tôi đều làm quen hết rồi chỉ còn cậu thôi đó"

Charles không muốn để ý tới cô ta nữa nên thơ ơ đáp: "Thì kệ cô" mình chỉ cần phũ phàng một chút là cô ta bỏ đi ấy mà, mình không tin cô ta lại mặt dày mà bám riết lấy mình.

Kate hơi nhíu mày: "Phụ phàng quá đó...." Dù bị phớt lờ nhưng Kate có vẻ quyết tâm làm quen với Charles lắm cô nói không ngừng nghỉ luôn tìm chủ đề để nói với cậu tất nhiên đều bị Charles phớt lờ.

Charles ngồi ở con suối nhỏ mà cậu hay ngồi khi có tâm sự hoặc tâm trạng không tốt ở đây có một cái cây khá lớn tán cây đủ để che mát, nếu đói có thể bắt cá ở suối ăn khát thì uống nước suối cũng không tệ lắm nhiều khi cậu còn ngủ quên luôn ấy.

Kate đi nãy giờ cô cũng thấy khát nước nên uống nước suối luôn cô cho nguyên mặt xuống nước đột nhiên có một con cá bơi ngang mặt cô, con cá đó nhìn thấy Kate thì giật mình bơi đi thật nhanh.

Charles nhìn cô mà cái mỏ dựt dựt cô ta mặt dày thật đấy lâu như và mà vẫn đi thèo cậu, Kate nằm trên cỏ ngước nhìn bầu trời trong xanh làm cô thấy thoải mái đột nhiên Kate hỏi: "Charels cậu thấy nơi nào như thế nào?"

Charles không do dự nói: "Tôi thấy bình thường thôi" nhưng suy nghĩ của cậu lại khác nó tệ đối với cậu, vào giờ này cậu đã ở nhà nằm trong phòng bật máy lạnh rồi chơi vài ván game cùng bạn bè rồi.

Kate nhìn qua cậu cười: "Tôi thì thấy ở đây tốt đấy chứ, tự do làm những điều mà trước giờ chưa từng làm không phải tuyệt sao. Có thể đối với cậu đây là điều bình thường không có gì đặt biệt cả nhưng đối với một người luôn sống trong sự gàn buộc là tôi đây thì tự do là cái gì đó rất xa vời....nhưng bây giờ thì không như vậy".

Charles hơi khựng lại cậu như nhớ lại gì đó một quá khứ làm cậu thấy tồi tệ, Charles cau mày nói với Kate: "Vậy cô hãy tận hưởng nó đi, và đừng có làm phiền tôi nữa được chứ".

Kate hụt hẫng nói rằng: "Cậu cứ khó gần như vậy thì chẳng có cô gái nào sẽ để ý đến cậu đâu, coi chừng ế tới già đó nha - chàng trai khó ở" nói xong Kate đứng lên rời đi.

Charles chỉ lườm cô một cái nghĩ thầm con mẹ điên này ông đây đẹp trai lắm đấy đừng có mà khinh. Đột nhiên Charles nhớ tới hồi còn là người.... thật ra từ lúc còn nhỏ cho tới lớn cậu còn chưa có một mối tình vắt vai nữa kìa, nhưng mà hồi năm hai đại học cậu có thích một bạn nữ lớp bên nhưng người ta không thích cậu lần nào cũng vậy cậu thích người nào thì người đó có bồ hoặc là có crush hoặc không thích cậu.....nặng hơn thì vừa tỏ tình hôm qua thì hôm sau người đó gãy chân, gãy tay bị xe tông đủ thứ.

Quá bi thảm rồi!

Từ lúc đó cậu đã nghĩ rằng: "Chắc ế tới già quá"