Charles nổ banh xác chết rồi.
Vài phút trước khi xảy ra chuyện Charles đang ngồi máy bay để đi du lịch sau những ngày làm việc mệt mỏi, cậu mừng rỡ ngồi trên máy bay còn lấy điện thoại ra chụp đăng lên mạng xã hội.
Sau đó là đeo tai nghe bật nhạc lên vị trí cậu ngồi là gần cửa sổ nên có thể thấy toàn cảnh bên ngoài qua cửa kính.
Bên ngoài được mây bao phủ vì đang bay trong mây nên không thấy gì ngoài mây cả.
Charles mở điện thoại lên đọc tiểu thuyết, đang đọc tới khúc gây cấn đột nhiên có thứ gì đó đâm mạnh vào máy bay làm nó rơi xuống, tất cả mọi người đều hoảng loạn không biết chuyện gì xảy ra thấy vậy các tiếp viên hàng không lập tức trấn an mọi người.
Bên buồng lái cơ trưởng cũng không khá khẳm hơn là bao ông ta nói: "Hình như động cơ bị hư rồi, không bay lên được!!"
Charles nhìn qua cửa sổ ở dưới là đại dương bao la còn có vài hòn đá nhô lên, bây giờ máy bay đang rơi với tốc độ cao nếu rơi xuống cộng thêm ma sát với hòn đá và không khí nữa chắc chắn sẽ phát nổ.
Lúc này tiếp viên lấy dù ra có vẻ sẽ nhảy xuống tuy nhiên lúc này ai cũng hoảng hốt cả bây giờ rất loạn, lại đúng lúc này có thứ gì đó đâm vào nữa trực tiếp làm máy bay phát nổ.
___________
Charles ngồi bên bờ suối vừa suy nghĩ khi cậu mở mắt ra đã ở đây rồi hay nói đúng hơn là cậu được tái sinh ở một nơi khác một thân thể khác với loài người.
Vài năm trước, sau khi máy bay rơi xuống rồi nổ cậu nghĩ rằng cuộc đời mình tới đây là kết thúc rồi nhưng cậu nghe thấy tiếng nói tiếng tù sáo trộn lại những âm thanh rộn rộn.
Cậu mở mắt ra trước mắt cậu là một người đàn ông với làn da màu xanh đậm và đôi mắt vàng như màu hổ phách, Charles đưa đôi mắt nhìn xung quanh những người ở đây đều giống như người đàn ông trước mắt của cậu.
Bọn họ cao lớn còn có đuôi nữa, lỗ tai hơi dài một chút.
Charles ban đầu còn xa lạ với thế giới này dần dần cậu cũng đã quen với cuộc sống ở đây, tuy thế giới này có hơi khác một chút ở đây chỉ toàn cây cối và biển và họ còn có những bộ tộc khác nhau, tộc cậu đang sống là tộc Magnus và ở biển thì có bộ tộc Bajau,..v...v..
Charles ngồi bên bờ suối nhìn mấy con cá bơi qua bơi lại thở dài cậu nghe thấy tiếng bước chân quay đầu nhìn là cha của cậu hiện tại.
Ông ấy nhìn cậu bằng ánh mắt dịu dàng, ông hỏi: "Sao laik ngồi đây một mình?" Charles không nhìn ông ấy cậu cúi mặt nhìn xuống đất: "Không có gì, con muốn bắt cá nhưng lại không bắt được nó" đó chỉ là lời nói dối của cậu mà thôi.
Nghe cậu nói vậy ông ấy cha cậu cười: "Ta sẽ dạy con cách bắt cá" ông ấy lấy cung tên đưa cho Charles dạy cậu: "Kìa nó ở bên đó" ông chỉ tay về hướng con cá đang bơi.
Charles nhắm ngay con cá kéo cung rồi bắn theo hiệu của cha, Charles từ từ bỏ cung xuống đi lại rút mũi tên đâm vào bụng con cá lên, cậu cầm trên tay nhìn về phía cha cậu nở nụ cười như khoe được chiến công của mình với ông.
Charles là con trai trưởng cậu còn có hai đứa em trai và gái lần lượt là Edward và Ines.
Edward thì tích cách có hơi bốc đồng cậu chính là con báo trong nhà thích khám phá và tò mò những chuyện không đâu còn Ines là em út trong nhà con bé có hơi nhút nhát với người lạ nhưng khả năng thích nghi rất tốt, tích cách vui vẻ hoà đồng và cũng là báo con thứ hai chỉ sau Edward.
Vì là con trưởng trong nhà nên người cha hiện tại của cậu - Hank rất kì vọng vào cậu, con trưởng luôn luôn làm tấm gương cho những đứa em của mình noi theo.
Và tất nhiên Charles rất mệt mỏi với chúng lúc trước cha mẹ của cậu chỉ có một mình cậu thôi nên không cần phải làm tấm gương cho ai cả, bây giờ đùng một cái lồi đâu ra hai con báo con.
Cậu biết phải xử lý sau chứ, mỗi ngày tụi nó cãi nhau không biết bao nhiêu lần dù chỉ là một chuyện cỏn con cũng làm chúng nó lao vào đúm nhau.
Và như vậy thì cậu luôn phải can ngăn tụi nó điều đó thật sự rất mệt mỏi, đó là lúc đầu thôi dần già Charles quen với nó rồi nên mọi khi có chuyện như vậy xảy ra chỉ cần vài câu đe doạ là tụi nó nghỉ cãi nhau nữa ấy mà.
Hai con báo này cũng nể cậu lắm, nên giải quyết càng dễ dàng hơn.
Ban ngày thì cùng nhau chơi đùa đêm đến thì cả nhà cùng nhau ngắm sao trời.
Ở thế giới này có thể thấy được cả dãy ngân hà luôn những ngôi sao to nhỏ cùng toả sáng trên bầu trời đêm, cảnh tượng này sao có thể thấy được ở thế giới của cậu chứ.
Có những lúc Charles nghĩ: "Ở đây cũng không tệ như mình tưởng, tuy không có wifi, điện thoại,...v....v... nhưng cũng khá vui".
Nhưng ở đây lâu cậu cũng cảm thấy rất nhớ nhà, cậu nhớ cha mẹ, nhớ những món mẹ nấu lúc trước đi làm xa còn có thể gọi điện về cho họ nói chuyện trên đời dưới đất cũng đỡ nhớ hơn.
Còn bây giờ thì có lẽ không thể gặp được nữa rồi, biết thế trên máy bay cậu đã điện về nhà được rồi ít nhất cũng gặp mặt lần cuối.