“Họ đang điều tra chuyện năm xưa, muốn tìm lại con trai ruột của mình.”
Tô Nhiên do dự một lát, rồi vẫn nói tiếp: “Vậy nên tôi mới bảo cậu đừng đến tìm tôi nữa, tôi đoán là sắp tới tôi không có tiền nữa, chắc sẽ không còn ở đây được.”
Tô Nhiên vốn là một cậu ấm ăn chơi, từ nhỏ chỉ biết tiêu tiền của gia đình, chẳng làm được việc gì ra hồn, nói đến chuyện này gương mặt hiện rõ vẻ như trời sắp sụp đổ. So với vết thương ở chân, cậu lại càng lo lắng thật lòng hơn: “Tôi sợ là sau này họ sẽ đuổi tôi đi.”
Nhìn Tô Nhiên với vẻ mặt như vậy, động tác của Lâm Tầm bất giác trở nên nhẹ nhàng hơn, giọng cũng hạ xuống dịu dàng.
“Không đâu, họ yêu cậu mà.”
“Cậu không hiểu đâu, họ vốn dĩ vẫn không hài lòng với tôi. Tôi thật sự sắp không còn tiền nữa, có lẽ cũng sẽ chẳng có nơi nào để ở, cậu không cần phải lo cho tôi đâu.”
Lâm Tầm bất ngờ nắm lấy tay cậu: “Cậu có thể đến chỗ tôi ở.”
Cậu ta chăm chú nhìn Tô Nhiên, trên gương mặt lộ rõ vẻ thương cảm, nhưng trong ánh mắt lại hiện lên một chút kỳ vọng âm thầm: “Nếu họ đuổi cậu ra ngoài, tôi sẽ nuôi cậu.”
Tô Nhiên: “…”
Hả?
Nhìn thấy biểu cảm của Tô Nhiên, Lâm Tầm dường như nhận ra lời nói của mình hơi quá đà, liền vội vàng né ánh mắt cậu: “Không, ý tôi là… không thể để cậu không có chỗ ở, tôi… tôi sẽ chăm sóc cậu, cậu có thể sống chung với tôi.”
Tô Nhiên: “…”
Hệ thống: [Cậu đang làm gì vậy?]
Tô Nhiên nghiêm túc trả lời: [Vừa rồi có lẽ tôi đã làm sai, có thể bây giờ chưa phải là lúc để chia tay.]
Cốt truyện luôn có những ám chỉ nhất định, nếu vừa nãy cậu đã làm đúng, Lâm Tầm sẽ không quay lại nhanh như vậy.
[Tôi nghĩ có lẽ phải đợi đến khi chúng tôi phát hiện cậu ấy chính là con ruột của cha mẹ tôi.]
Hệ thống: […Không thể nào, chuyện này…]
[“Cẩu huyết quá” đúng không? Tôi cũng thường cảm thán như vậy!]
Hệ thống: […]
Dù sao kịch bản mà cấp trên đưa xuống lúc nào cũng đầy những tình tiết cẩu huyết.
Không chỉ có tình tiết thế thân, mà còn có cả giả thật thiếu gia.
Hệ thống liếc nhìn Lâm Tầm.
Người thanh niên cúi thấp gương mặt thanh tú nhẹ nhàng xoa đầu gối của Tô Nhiên, ngồi sát lại gần dường như đã hoàn toàn quên mất cuộc cãi vã vừa rồi, trái lại cậu ta hơi cau mày, không biết đang tưởng tượng điều gì, nhưng luôn tìm được lý do để cảm thấy thương cảm cho Tô Nhiên.
Trong lòng hệ thống đột nhiên dâng lên cảm giác nguy cơ, nó siết chặt tấm thẻ sáng tượng trưng cho thành tích hoàn hảo suốt hàng trăm năm qua của mình.
Hệ thống: [Nhưng hiện tại cậu ta còn nói muốn sống chung với cậu, liệu cậu ta thật sự có chia tay với cậu không?]
Tô Nhiên: [Yên tâm đi, cậu ấy nói vậy chỉ vì thương hại tôi thôi.]
[Rất nhanh thôi, bạch nguyệt quang của tôi sẽ trở lại, chỉ cần để cốt truyện tiếp tục phát triển, đợi đến khi cậu ấy gặp bạch nguyệt quang của tôi, mọi chuyện sẽ đâu vào đấy.]
Hệ thống: [Nhưng sau này cậu vẫn phải theo đuổi cậu ta mà...]
Tô Nhiên thắc mắc: [Cậu đang nói gì vậy? Làm sao tôi có thể so bì được với công chính hiệu chứ?]
Hệ thống: [...] Dù nói là vậy, nhưng sao trong lòng nó lại có chút bất an!
Tô Nhiên vẫn vươn tay ôm lấy Lâm Tầm, xúc động dụi nhẹ vào vai cậu: “Cậu đối với tôi thật tốt.”
Lâm Tầm liền vòng tay ôm chặt lấy cậu, vuốt tóc cậu nhẹ nhàng: “Cậu đừng lo lắng... tôi không quan tâm cậu có phải là thiếu gia nhà họ Tô hay không, tôi sẽ không rời bỏ cậu.”
Cậu ta nghĩ Tô Nhiên vừa rồi cố ý đuổi mình đi.
Hệ thống: [...] Đúng là một chiếc “máy rửa trắng tự động”!
Lúc này chuông cửa lại vang lên, người hộ lý bên ngoài chắc đã đợi đến sốt ruột.
Lâm Tầm chợt nhớ đến người hộ lý đó, nhanh chóng hôn nhẹ lên trán Tô Nhiên một cái: “Tôi sẽ bảo anh ta rời đi, tôi sẽ chăm sóc cậu.”
Tô Nhiên còn chưa kịp phản ứng, Lâm Tầm đã quyết định lập tức đi ra ngoài.
Khi cậu ta quay lại, Tô Nhiên vẫn ngồi trên sàn, vừa thấy cậu đã tươi cười, ngẩng đầu lên giơ cánh tay như một chú mèo con hư hỏng quen được nuông chiều, đòi cậu ta bế.
Sắc mặt Lâm Tầm trở nên dịu dàng ngay lập tức, cậu ta đến gần và nhẹ giọng hỏi: “Cậu còn muốn tắm không?”
“Không tắm nữa.”
Lâm Tầm cúi xuống bế cậu lên: “Vậy đi ăn nhé, được không?”
“Ừm.”
Lâm Tầm bế Tô Nhiên đến bàn ăn, cẩn thận đặt cậu xuống, múc cho cậu bát canh hầm xương đặt trước mặt rồi thổi cho nguội bớt.
Không biết cậu ta đã hầm canh bao lâu, nhưng khi mở ra mùi thơm nức lan tỏa khắp nơi, trong canh còn có cả thịt.