Liệt Tổ Liệt Tông

Chương 9

Chị dâu cười đến vẻ mặt đắc ý: “Nhưng cô không biết sao, Lưu tổng đang nằm viện, còn đại tiểu thư Lưu gia thì đang mất tích. Hiện tại, Lưu gia còn không lo được cho mình, lấy sức đâu đi lo việc nhà tôi.”

“Nói cô ngu thì thật đúng là ngu. Chẳng qua một đám cổ nhân đã hoá thành tro bụi, việc quái gì phải kính bái tế lễ như vậy.”

“Em gái à, bây giờ là thế kỷ mới rồi, đừng mê tín nữa.”

Tôi gật gật đầu.

Chị ta thấy tôi gật đầu, mặt có chút giận dữ: “Còn gật đầu? Đúng là ngu, bị người ta bán còn không biết.”

Tôi liếc nhìn bụng của chị dâu: “Cảm giác mang quỷ thai thế nào?”

"Miệng thì nói không tin thần quỷ, nhưng sao lại trả giá cao để mời tà tu về bố trận, làm chuyện trái ý trời thế?”

Nghe xong lời của tôi, chị ta vừa rồi còn đắc ý lập tức đã trở nên hung ác nham hiểm.

“Cô thì biết cái gì? Quỷ thai là sao? Đây là giọt m/á/u của Trần gia đấy!”

Tôi lắc đầu: "Anh tôi không có con nối dõi, dùng khoa học giải thích chính là anh ấy bị vô tinh."

“Hơn nữa, quỷ thai trong bụng chị là sau Thanh Minh mới có.”

“Nếu mang thai trước Thanh Minh, ở từ đường, tôi liền nhìn ra.”

"Thai sinh mẫu c/h/ế/t, để tôi đoán nhé, là người nọ nói với chị là chỉ cần để tôi tới, hắn sẽ có biện pháp cứu chị, đúng không?"

“Chị dâu, người ngu, còn không biết là ai ở đây.”

Mắt chị dâu trừng lớn. Chị ta liều mạng đè xuống bụng ngày một lớn lên.

“À quên nói cho chị biết, quỷ thai muốn lúc nào sinh ra, liền lúc đó sinh ra. Hắn nói với chị là ba tháng, chẳng qua là lừa chị thôi.”

“Còn nữa, quỷ thai sẽ không tự nhiên mà chui vào bụng chị đâu. Chị làm gì thì tự mình biết lấy.”

Chị dâu vẻ mặt không thể tin, bụng to tê liệt ngã xuống đất.

"Không có khả năng, họ không có khả năng hại tôi!"

Chị ta lại thống khổ ôm bụng, vẻ mặt dữ tợn.

Xem ra là bị quỷ thai tra tấn không nhẹ.

"Cứu tôi, cứu tôi!"

Chị dâu chịu đựng đau nhức, ưỡn bụng quỳ xuống hướng về phía tôi.

Ha ha!

Đáng lẽ tôi không nên cười, nhưng tôi không thể nhịn được.

Lúc trước chị ta nói rằng đến cha mẹ chị ta còn chưa quỳ lạy, vậy mà bây giờ lại đang quỳ cầu xin tôi. Thật là buồn cười!

Tôi nhanh chóng đem tay đem vòng tay đặt ở phía trước: “Quỳ lạy các tổ tông đi, cũng đừng làm mất thọ của tôi.”

Anh trai bận rộn nửa ngày mới đi ra, vừa đi ra liền thấy chị dâu hướng tôi quỳ xuống.

Anh ta lập tức ném ly sữa rồi nhào về phía chị dâu.

Nhưng cách chị dâu ba bước thì dừng bước, chỉ vào bụng chị dâu lẩm bẩm: “Em... em... Sao bụng em lại lớn thế này? Mới qua có bao lâu mà to thế sao?”

Chị dâu đang đau đớn không để ý tới anh trai, ra sức dập đầu với tôi.

Đáng tiếc bụng quá lớn, chị ta dập đầu không được, chỉ có quỳ gật đầu.

Co được dãn được, đúng là một người tàn nhẫn.