Cuộc Chiến Giữa Gen Siêu Nam Và Bệnh Kiều

Chương 5

Nó ngồi dậy từ sofa, lắc lắc thân hình mập mạp, nheo mắt cười đầy dung tục.

"Dì à, tôi nhớ Thẩm Tâm Nhu trông cũng khá xinh, dì thấy nó có xứng với tôi không?"

"Dì có ảnh của nó không, để tôi xem chân nó có dài không."

"Hay để tôi đến trường tìm nó nhỉ?"

"Trường cấp ba số một? Để tôi tới đón nó tan học."

Nó tự nói một mình, nói không ngừng.

Tôi hít sâu, cơn giận dữ tràn ngập trong lòng.

Tuyệt đối không thể để nó gặp được Nhu Nhu!

Tôi cắn chặt đầu lưỡi, cố gắng kiềm chế bản thân, cố để không lao tới và bóp cổ nó.

"Không được đi." Tôi trầm giọng.

"Hả?"

"Con cứ nghỉ ngơi ở nhà, bên ngoài nắng lắm, đợi chú con tan làm, dì sẽ nhờ chú xin cho Nhu Nhu nghỉ ba ngày để chơi cùng con, giờ con ăn dưa hấu trước đi."

Giang Nguyên nhìn ra ngoài cửa sổ thấy nắng chói chang, từ từ ngồi xuống. Sau đó nó đá mạnh vào bàn trà, gầm lên: "Ai cho phép dì nói chuyện với tôi bằng giọng đó!"

"Là lỗi của dì, con đừng giận." Tôi rất nhẫn nhịn.

"Thôi, tối nay để Thẩm Tâm Nhu ngủ với tôi." Nó nằm lại trên sofa.

Tôi im lặng quay lưng, đi vào bếp lấy dao. Vừa bước được vài bước, tôi nghe thấy giọng nói uể oải của nó:

"Không biết gái trẻ có chặt hơn mẹ tôi không nhỉ."

Tôi khựng lại. Nhận ra điều gì đó.

Tôi cầm con dao, đứng yên trước bồn rửa tay trong bếp một lúc. Vô cảm cầm dao đi về phía con lợn béo đang nằm trên sofa.

4

Cửa mở ra.

Tay cầm da.o của tôi từ từ hạ xuống.

Chồng tôi nhìn qua tay tôi, từ từ tiến lại gần, lấy con dao ra khỏi tay tôi.

Anh ấy nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt trên mặt tôi, rồi ôm tôi vào lòng.

"Đừng nóng giận."

"Nhớ lại những gì anh và em đã nói, gia đình chúng ta phải bình an, hạnh phúc đoàn viên."

Anh ấy thì thầm an ủi bên tai tôi.

Trong phòng khách, tiếng cổ vũ từ trận đấu bóng đá trên TV lớn đến mức chói tai.

Con heo mập nằm trên ghế sofa không hề hay biết vừa rồi nó đã trải qua một cuộc đấu tranh sinh tử.

Tôi có phần mất kiểm soát, bữa tối là do chồng tôi nấu.

Anh ấy đặc biệt nấu những món tôi thích.

Đáng tiếc chưa ăn được bao nhiêu thì đã bị Giang Nguyên lật đổ bàn ăn.

Nó trợn trừng mắt, đưa tay định đẩy tôi.

"Thẩm Tâm Nhu đâu! Không phải nói là kêu nó về để chơi với tôi sao!"

Chồng tôi đột ngột đứng dậy, người đàn ông cao hơn 1m9 đứng chắn trước mặt Giang Nguyên.

Anh trông có vẻ thư sinh, nhưng thực tế lại biết cả tán thủ lẫn Muay Thái, khi mặt mày sa sầm rất có sức đe dọa.