Cứu Vớt Nam Phụ Đau Khổ Vì Tình

Chương 4

Cô ta chậc một tiếng, khẽ đυ.ng ngực Trình Lịch: "Làm bạn trai em khiến anh ấm ức lắm hử?"

Giọng Trình Lịch càng mịt mờ hơn: "Đừng nói linh tinh..."

Tôi đã nhiều lần nhấn mạnh với Trình Lịch rằng tôi là người cần thể diện.

Tôi không muốn anh ta mất mặt, lại càng không muốn khiến bản thân bối rối.

Vì vậy tôi cố kìm nén cảm xúc, ép bản thân phải ngồi xuống.

Nhưng có lẽ chính bản thân Trình Lịch cũng như đang đứng đống lửa, ngồi đống than.

Gần như ngay khi tôi vừa ngồi xuống, anh ta đứng bật dậy, nói công ty còn có việc, anh ta phải về gấp.

Sầm Ninh Nhi không vui dẩu miệng: "Không phải đã bảo là hôm nay phải đi với em ư? Làm gì vội có chút ít thời gian vậy."

Trình Lịch liếc nhìn tôi một cái.

Mà tôi chỉ cầm cốc nước trước mặt, không nói năng câu nào.

Anh ta bị Sầm Ninh Nhi kéo trở lại chỗ ngồi.

Nội dung hợp đồng thì tôi và phía đối tác đã nhất trí hết, hôm nay chỉ tới xác nhận chi tiết, nên chẳng mấy chốc đã hoàn thành thủ tục.

Có lẽ Sầm Ninh Nhi cảm thấy đây không phải trường hợp trang trọng gì, nên cô ta vừa nói chuyện với người phụ trách, vừa không ngừng rót nước gắp thức ăn cho Trình Lịch.

Mà vì che giấu xấu hổ nên Trình Lịch cứ vùi đầu ăn uống.

Người phụ trách nhìn mà phải chậc chậc lên tiếng: "Hai người yêu thương nhau ghê."

Sầm Ninh Nhi ngại ngùng mím môi.

Người phụ trách lại hỏi: "Khi nào hai người kết hôn thế?"

Sầm Ninh Nhi ngẩn ra rồi mới đáp: "Hầy, tôi mới kết thúc một cuộc hôn nhân thất bại, anh ấy muốn để tôi thư thái tâm tình đã."

"Ồ?"

Sầm Ninh Nhi khoát tay: "Không sao, đều đã là quá khứ rồi."

"Khi đó tôi mắt mù mới buông bỏ A Lịch mà đi chọn gã cặn bã kia. May A Lịch vẫn chưa từng buông bỏ tôi. Mấy năm tôi ở nước ngoài, anh ấy luôn quan tâm, lại hay tặng quà tôi nữa..."

"Đừng nói nữa!"

Trình Lịch đột nhiên cắt ngang lời cô ta, vẻ mặt cực kỳ xấu hổ.

Sầm Ninh Nhi lại cười như hiểu ý: "Xấu hổ kìa, này có là gì đâu?"

Cô ta xoa nắn lỗ tai đỏ ửng của Trình Lịch, tiếp tục kể với người phụ trách:

"Anh ấy còn cổ vũ tôi theo đuổi giấc mơ, giúp tôi nhập học, trả học phí và tiền nhà cho tôi, giới thiệu người hướng dẫn..."

"Tóm lại, anh ấy chính là chùm sáng soi rọi cuộc đời tăm tối của tôi."

Người phụ trách nghe mà mắt rơm rớm, nhưng tôi lại khẽ bật cười: "Thật không ngờ được nhỉ."

Ngữ khí của tôi nghe có vẻ châm chọc làm Sầm Ninh Nhi không vui quay sang nhìn tôi.

"Cô Đường, cô đang cười gì chứ? Là vì cô không được đàn ông yêu thương nên mới không chịu nổi cảnh người khác được cưng chiều à?"

Lời của cô ta như những nhát dao cứa vào lòng người, tôi tiếp nhận hết, gật đầu nói:

"Đúng vậy, tôi không được ai thương, bởi vì chồng tôi chỉ lo thương những ả đàn bà khác."

Sầm Ninh Nhi tỏ ra thương hại.

Nhưng tôi lại cười khẩy một tiếng, rồi nhìn phía đối diện:

"Trình Lịch, anh nói xem có đúng không?"

Sầm Ninh Nhi hoàn toàn không nói Trình Lịch có họ tên gì, nhưng tôi lại có thể gọi ra chính xác.

Người ngồi đây đều là kẻ thông minh, chỉ chớp mắt bọn họ đều hiểu đầu đuôi câu chuyện.

Nhất thời những ánh mắt đổ dồn về ba người chúng tôi cũng trở nên quái lạ.