"Chương trình "Hoan nghênh về nhà." này của đạo diễn rất khắt khe nhưng khán giả lại không ít đâu." Đạo diễn Trình vừa chỉnh máy chiếu vừa nói: "Chương trình này mà bật bình luận thì không thể xem được, toàn là khuôn mặt người chen chúc nhau, không nhìn thấy gì cả."
"Này, anh đừng tắt hết bình luận, để lại cho em một chút. Không có bình luận thì chán lắm!" Trần Thư Ngữ rõ ràng thích vừa xem vừa đọc bình luận, cô kéo tay đạo diễn Trình lắc lắc.
Đạo diễn Trình cũng không cãi nhau với cô, liên tục nói: "Được được được, nghe em. Biết ngay là em thích xem như vậy rồi, nếu không anh cũng chẳng dùng máy chiếu, anh xem trực tiếp trên tivi không có bình luận chẳng phải nhàn hơn sao."
"Ha ha, biết ngay là anh chu đáo nhất mà, lại đây thơm cái nào..."
Thời Duyệt có chút ghen tị khi nhìn cặp đôi trẻ này phát cẩu lương, lại nghĩ không biết bao giờ tình yêu ngọt ngào như vậy mới đến lượt mình...
Đè nén trái tim đang rục rịch muốn yêu đương trong lòng, cậu quay sang xem chương trình. Chương trình này có vẻ rất nhiều người xem, đạo diễn Trình chỉnh bình luận chỉ còn lại ba mươi phần trăm trôi ở phía trên, thế mà vẫn còn khá nhiều. Nhìn kỹ hơn, trong đó có không ít khán giả tự nhận là Starlight, dùng ảnh đại diện của Phạm Tinh Quang, chắc hẳn fan của hắn gọi là Starlight.
Ca khúc mở đầu nhanh chóng trôi qua, cảnh đầu tiên phát sóng chính là cảnh Trần Thư Ngữ đẩy cổng sân đi vào. Thời Duyệt đeo ba lô, kéo vali theo sau cô, không mấy nổi bật. Mãi đến khi cậu được tách ra riêng và chào hỏi các tiền bối, khán giả mới chú ý đến cậu.
[Anh trai này là ai, đẹp trai quá]
[Nghệ sĩ mới ký của chị Trần sao? Làm nghề gì vậy?]
[Á á á tôi biết, hôm trước tôi xem livestream của "Trước thềm phát sóng." đã thấy anh ấy, rất thích cười còn hơi buồn cười]
[Không biết nhưng trông có vẻ ngoan ngoãn, ngoài đẹp trai ra thì không thấy có gì đặc sắc.]
... Thấy hầu hết bình luận đều là lời khen ngợi, Trần Thư Ngữ không nhịn được nói với Thời Duyệt: "Xem ra ấn tượng đầu tiên của mọi người về em không tệ."
Thời Duyệt tự tin hất cằm: "Đương nhiên rồi, em đẹp trai như vậy mà, đúng không!"
"Xì, nhóc con thối còn tự luyến."
Lúc này, Phó Du trong một phòng bệnh nào đó ở cách mấy chục dặm nhìn khuôn mặt ngoan ngoãn quá mức trên máy tính và tư thế đứng như tấm bảng không có cảm xúc, hơi nhíu mày. Nhớ lại biểu hiện của chàng trai đó ở chỗ anh sáng nay, anh thấy cậu không giống một người nhàm chán như vậy.
Chương trình lúc này đang phát đến cảnh Trần Thư Ngữ hướng về phía Ngô Nguyên Minh nói rằng Thời Duyệt được đưa đến để giúp việc, Thời Duyệt nhìn biểu cảm ngơ ngác của mình trên tivi, cậu quay sang Trần Thư Ngữ nói một cách oán trách: "Chị ơi, chị không có nghĩa khí gì cả."
Đạo diễn Trình còn muốn hỏi tại sao lại nói như vậy thì chương trình đã cho anh câu trả lời - chương trình phát lại cảnh Trần Thư Ngữ dỗ dành Thời Duyệt trên xe, nói là đưa cậu đến chương trình để hưởng thụ cuộc sống, rồi dụ cậu gọi một món Phật nhảy tường dưới hình thức hồi tưởng.
Nụ cười của Thời Duyệt trong hồi tưởng rạng rỡ bao nhiêu thì khi biết được sự thật, biểu cảm của cậu trên thực tế lại đau đớn bấy nhiêu. Đội ngũ chương trình còn kịp thời phối một đoạn nhạc nền đặc biệt thảm thương, vô cùng phù hợp với vẻ mặt như thể bị người ta lừa tình rồi bỏ rơi của Thời Duyệt.