Mọi người dừng tay, một lúc sau Triệu Nhân mới nói một cách cứng nhắc: "Xin lỗi."
Nhưng Thời Duyệt lại không để ý, phẩy tay: "Không có gì đâu, mẹ em mất đã nhiều năm rồi, em đã nghĩ thông suốt rồi. À anh Triệu, anh làm món cá này thế nào thế, ngon quá. Anh chỉ cho em, về em bảo ba em học theo làm..."
Thấy cậu thực sự không có vẻ gì là buồn bã, mọi người cũng không thuận theo lời cậu mà nói tiếp. Trong lúc nhất thời, bầu không khí trên bàn ăn lại trở nên náo nhiệt.
Sau bữa trưa, mọi người nghỉ ngơi một lát, Triệu Nhân lại muốn giúp Thời Duyệt thể hiện bản thân. Anh ta thực sự để mắt đến đứa trẻ này, thực sự muốn giúp đỡ cậu.
Không chịu nổi sự nhiệt tình mong đợi của Triệu Nhân và những người khác, Thời Duyệt suy nghĩ một chút rồi cũng không õng ẹo mà đứng dậy tự tin nói: "Nói thật, hát thì em không giỏi lắm nhưng nhảy thì vẫn ra gì đấy."
Trần Thư Ngữ không nhịn được mà chế nhạo: "Lúc ký hợp đồng không phải em nói là em hát hò nhảy múa đều dở sao?"
"Đó chỉ là thuận miệng nói thôi, mà cũng là để giảm bớt kỳ vọng của chị." Thời Duyệt lẩm bẩm không nhỏ tiếng: "Để sau này chị không cảm thấy mình bị lừa."
Trần Thư Ngữ bật cười: "Thằng nhóc thối... Vậy là em thực sự biết nhảy à?"
Thời Duyệt ngẩng đầu ưỡn ngực đầy tự hào: "Tất nhiên rồi, rất nhiều người từng khen em đó!"
Phạm Tinh Quang nhìn Thời Duyệt từ trên xuống dưới, cũng cười nói: "Chị, chắc là cậu ấy nói thật đấy. Hôm qua lúc làm việc, em thấy tay chân cậu ấy dài, độ dẻo dai cũng rất tốt, chắc là biết nhảy."
Lời hắn nói không nghi ngờ gì đã cho Trần Thư Ngữ một viên thuốc an thần, thậm chí cô còn có chút mong đợi: "Được, vậy em biểu diễn một tiết mục đi."
"Tớ còn đệm đàn cho cậu nữa!" Phạm Tinh Quang nói xong chạy vào nhà lấy đàn ghi-ta ra, gảy nhẹ, một đoạn âm thanh ghi-ta sôi động tuôn ra. Một bản nhạc như thế này rất hợp với street dance.
Thời Duyệt giơ ngón tay cái về phía Phạm Tinh Quang, cậu đứng yên chọn một nhịp nhạc rồi nhảy lên. Xoay tròn, nhảy lên, thân hình nhẹ như chim yến.
Nhưng sắc mặt của mấy người trong thảo đình ngày càng không ổn, cuối cùng Trần Thư Ngữ không nhịn được mà hỏi nhỏ Ngô Nguyên Minh bên cạnh: "Anh Ngô, anh có thấy, em ấy nhảy giống như..."
"Nhảy quảng trường." Ngô Nguyên Minh bày ra biểu cảm méo mó nói tiếp.
"Mà còn là phiên bản tốc độ." Triệu Nhân hồn lìa khỏi xác bổ sung.
Cả người Phạm Tinh Quang đều tê liệt, chỉ còn đôi tay theo bản năng gảy đàn.
Hãy tưởng tượng một cậu trai đẹp như hoa, mở đầu bằng một bước nhảy của các bà thím trên quảng trường, cảnh tượng đó...
Tốc độ nhanh hơn thì không phải nhảy quảng trường sao?!!!
Khi tiếng đàn ghi-ta dừng lại, Thời Duyệt cũng kết thúc động tác nhảy. Lau lớp mồ hôi mỏng trên trán, cậu nhóc cười rất tươi, hơi thở hổn hển: "Nhạc hơi nhanh nhưng mà tớ vẫn theo kịp."
Nói xong, cậu không quên nhìn các anh chị với ánh mắt đầy mong chờ, vẻ mặt cầu xin được khen ngợi.
Trần Thư Ngữ nhếch môi, nói một cách miễn cưỡng: "Khá, khá đặc sắc, ha... ha ha..."
Phạm Tinh Quang chỉ muốn biết một điều: "Cậu nói trước đây có rất nhiều người khen cậu, những người đó là ai?"
Vừa nhắc đến chuyện này, Thời Duyệt liền tự hào: "Nhiều lắm, như bà Hà ở đầu làng, cô hàng xóm, ông Lý ở làng bên..."
Mọi người: "..."
Thấy mọi người im lặng một cách đáng ngờ, Thời Duyệt hơi nhíu mày: "Em nhảy không tốt sao?"