"Bây giờ đạo diễn Lý đã rút lui vào phòng điều khiển đạo diễn rồi, em gọi ông ta hai lần ông ta đều không ra." Đây là lần đầu tiên Phạm Tinh Quang vô cùng mong đợi được nhìn thấy đạo diễn Lý xuất hiện trước mặt họ trong quá trình ghi hình.
Thời Duyệt ngạc nhiên hỏi: "Cậu gọi ông ta làm gì?"
"Gọi ông ta ra để cậu khắc chế ông ta chứ gì nữa!" Phạm Tinh Quang cười toe toét: "Tớ đã hiểu rồi, cậu chính là khắc tinh của đạo diễn Lý chúng ta!"
Thật không ngờ Triệu Nhân cũng gật đầu đồng tình: "Đừng nói thế, đúng là như vậy! Chỉ trong một ngày, em đã khiến chương trình và đạo diễn Lý phải chịu tổn thất mấy lần rồi!"
"Tiểu Duyệt à, hay là em ở lại đây với chị Trần thêm vài ngày đi." Ngô Nguyên Minh đặc biệt mong đợi nhìn Thời Duyệt, sau đó lại nhìn Trần Thư Ngữ. Ở lại đây, khắc chế đạo diễn thật tốt!
Trần Thư Ngữ lắc đầu đầy tiếc nuối: "Em cũng muốn ở đây thư giãn thêm hai ngày nhưng công việc sau đã xếp đầy rồi. Còn Tiểu Duyệt thì..."
Cô nhìn Thời Duyệt, ra hiệu cho cậu tự quyết định. Cô mới ký hợp đồng với Thời Duyệt được vài ngày, còn chưa kịp sắp xếp công việc cho cậu.
Thời Duyệt lắc đầu: "Không được, em phải đi làm kiếm tiền."
Hôm qua khi đi máy bay, cậu đã thương lượng với Trần Thư Ngữ về kế hoạch công việc tiếp theo, thực tế thì cậu chẳng có công việc gì cả. Một người mới ký hợp đồng được vài ngày, cho dù Trần Thư Ngữ có muốn nâng đỡ cậu, muốn giành lấy tài nguyên cho cậu thì cũng cần thời gian. Đừng nói đến tài nguyên, Trần Thư Ngữ thậm chí còn chưa kịp phỏng vấn trợ lý cho cậu. Điều này khiến cho Thời Duyệt gần như không có việc gì để làm trong vài ngày tới.
Rảnh rỗi cũng không tốt, cái ví rỗng tuếch luôn khiến cậu cảm thấy bất an, trước đây có thời gian cậu còn không đủ ăn, thực sự là nghèo đến phát sợ rồi. Vì vậy, cậu nài nỉ Trần Thư Ngữ để cô đồng ý cho cậu vẫn đi làm thêm ở Hoành Điếm, đóng thế chạy quần chúng như trước kia trước khi có công việc mới. Trần Thư Ngữ nghĩ cũng chẳng có lý do gì để ngăn cản cậu nên đã đồng ý. Nhưng cô có một điều kiện, đó là mỗi ngày Thời Duyệt phải dành thời gian đến gặp cô hoặc đạo diễn Trình để học kiến thức liên quan đến diễn xuất.
Mặc dù đứa nhỏ có năng khiếu, diễn xuất cũng rất tự nhiên nhưng về mặt kỹ thuật và kiến thức chuyên môn thì lại chẳng hiểu biết gì. Nếu không phải vì quá bận, Trần Thư Ngữ đã muốn mang đứa nhỏ bên mình. Là một diễn viên có diễn xuất thuộc hàng top trong số những diễn viên trẻ trong giới, cô tự nhận rằng có thể dạy Thời Duyệt một số kiến thức cơ bản.
Nhóm người Triệu Nhân chỉ nghĩ là Thời Duyệt nói rằng sau này có thông báo phải đi nên không ép cậu ở lại nữa. Chỉ có Phạm Tinh Quang có vẻ rất không nỡ, khoác vai Thời Duyệt than thở: "Cậu đi rồi, tớ lại bị áp bức rồi..."
"Vậy cậu phải vùng lên chống đối chứ." Thời Duyệt vuốt vuốt mái tóc xoăn tít như lông cừu của hắn, cậu nghĩ thầm sờ thích thật liền không nhịn được lại vuốt thêm vài lần, sau đó nói một cách nghiêm túc: "Có câu nói thế này, nơi nào có áp bức, nơi đó có đấu tranh. Phạm Tinh Quang, cậu phải trưởng thành rồi."
Trần Thư Ngữ không nhịn được cười: "Thời Tiểu Duyệt, cái giọng điệu người ba già này của em là sao vậy!"
Ngô Nguyên Minh và Triệu Nhân đều không nhịn được cười, còn Phạm Tinh Quang thì nhếch miệng, nghiêm túc nói: "Tớ không thiếu ba, tớ chỉ thiếu một người thầy có thể dạy tớ cách đánh bại chương trình, đánh bại đạo diễn thôi."