"Nhưng văn võ của em đều kém, ca hát nhảy múa thì thôi đừng nhắc!" Thời Tiểu Duyệt bày tỏ cậu rất có ý thức tự hiểu lấy mình.
Đạo diễn Trình & Trần Thư Ngữ: "......"
Lúc này có nên khen một câu: Thời Tiểu Duyệt tỉnh táo ghê không!?
Tự nhận là văn võ đều kém, ca hát nhảy múa thì thôi đừng nhắc, bạn nhỏ Thời Duyệt lúc này đang một tay cầm hạt dưa, một tay cầm trà, nghe đạo diễn Trình và Trần Thư Ngữ thay nhau dùng pháp thuật mê hoặc cậu - nói một cách bình dân là tẩy não.
Cũng chính lúc này, cậu mới biết được thì ra hai người này đang hợp tác mở một xưởng phim, cả hai đều là ông chủ. Tất nhiên, hai người vẫn là đôi tình nhân ngầm mở rộng phạm vi nhỏ.
"Em nghĩ mà xem, sau khi trở thành ngôi sao thì sẽ có nhiều người biết đến em hơn. Em đi đến đâu cũng sẽ có người chào hỏi, chẳng phải rất vinh dự sao?" Lòng hư vinh ai cũng có, đặc biệt là Thời Duyệt mới ngoài hai mươi, đạo diễn Trình không tin cậu không động lòng.
"Có ích gì chứ?" Thời Duyệt nhấp một ngụm trà: "Có thể giảm giá khi mua rau không?"
Đạo diễn Trình nghẹn họng, hình như là không.
"Vậy, vậy em không muốn được người hâm mộ tung hô sao? Em không muốn kiếm nhiều tiền sao?" Đạo diễn Trình vẫn không cam lòng.
Thời Duyệt ung dung tự tại: "Ồ, không muốn." Cậu chỉ muốn kiếm tiền nhanh hơn thôi, tốt nhất là có thể giúp cậu thoát khỏi cảnh nghèo khó ngay lập tức. Ngôi sao ư? Có lẽ cậu còn chưa kịp nổi tiếng thì đã chết đói ngoài đường mất rồi. Huống hồ, nghe nói ngôi sao là nghề không có tự do nhất, chẳng có ý nghĩa gì cả.
"Thời Duyệt." Trần Thư Ngữ đang bóc hạt dưa bên cạnh bỏ vỏ hạt dưa trên tay xuống, vừa vỗ tay vừa từ từ nói: "Ký hợp đồng với công ty bọn chị, điều khoản hợp đồng sẽ được nới lỏng tối đa cho em. Chị sẽ ghi rõ trong hợp đồng, không ép buộc em làm bất kỳ công việc nào bất lợi cho bản thân, bao gồm cả sức khỏe thể chất và tinh thần, danh tiếng và lợi ích. Bất kỳ chuyện bẩn thỉu nào trong giới, chị cũng sẽ không để em động vào."
Thời Duyệt lắc đầu, không hề động lòng, cười nói: "Chị Trần, còn có đạo diễn Trình nữa, tại sao các người nhất quyết phải ký hợp đồng với em vậy? Nói thật, em chẳng biết làm gì cả. Diễn xuất cũng không có kinh nghiệm, ca hát nhảy múa cũng không được. Thật sự mà nói có gì nổi bật thì chỉ có leo cây lấy trứng chim thôi."
"Ký hợp đồng với em tương đương với việc ký hợp đồng với một kẻ ăn hại, lỗ vốn lắm!" Hơn nữa còn là một kẻ ăn hại rất kén ăn khó nuôi, Thời Duyệt tự hào nghĩ rằng cậu hiểu rất rõ bản thân mình.
Trần Thư Ngữ hơi giật mình, vô thức nhìn về phía đạo diễn Trình, thấy khóe miệng người đàn ông của mình hơi giật giật, cô mới lấy lại được một chút cân bằng tâm lý. Tốt lắm, không chỉ mình cô bị sét đánh. Thật sự là lần đầu tiên cô gặp người tự nhận mình là kẻ ăn hại, thật là tuyệt vời.
Không thể tiếp tục tốn nước bọt với tên nhóc này nữa, Trần Thư Ngữ quyết định đi thẳng vào vấn đề: "Chị thấy em có năng khiếu diễn xuất nên không muốn lãng phí nhân tài. Như vậy, khi em ký hợp đồng với công ty chị, một năm sẽ được gia hạn một lần, trong thời gian ký hợp đồng, công ty sẽ sắp xếp miễn phí cho em một căn hộ độc lập cao cấp."
Lông mi Thời Duyệt giật giật, rõ ràng là đã động lòng.
"Trong thời gian đó, công ty sẽ chi trả toàn bộ chi phí đi lại, ví dụ, em đi máy bay các kiểu đến bất cứ nơi nào, chỉ cần có liên quan đến công việc là có thể báo cáo chi phí. Cho dù em đi làm việc một ngày, chơi hai ngày."