Một tiếng này đã đánh thức đạo diễn Trình và Tiểu Điềm, hai người nhìn nhau, đều nhìn thấy sự khó tin trong mắt đối phương. Ngay cả cư dân mạng trong phòng phát sóng trực tiếp cũng phát điên lên.
[Trời ơi, cậu ấy thực sự là tên ăn mày đó ư???]
[Á á á tôi chết mất! Thái tử dịu dàng kiên cường trong sách sống rồi, sống rồi!]
[Cứu mạng, vòng eo này quá nhỏ rồi! Khuôn mặt này cũng tuyệt rồi, tôi đoán là mặt cậu ấy rửa sạch sẽ rất đẹp nhưng tôi mẹ nó không ngờ là đẹp đến thế này!!!]
[Tôi thực sự hét lên rồi, tạo hình này quá tuyệt vời, mà còn có vẻ có chút khí chất của Thái tử]
[Nhặt được bảo bối rồi á á á á]
[Nhặt được ăn mày thì đừng vứt đi nha mọi người, biết đâu rửa sạch còn có thể biến thành Thái tử]
... …
Tiểu Điềm đã không còn thời gian để quan tâm đến những cư dân mạng đang phát điên nữa, hiện giờ cô đang ngây người nhìn người đàn ông mặc áo trắng. Dù trong lòng có sóng gió thế nào nhưng trên miệng cũng không thốt ra được nửa lời.
Đạo diễn Trình thì xuất sắc hơn cô nhiều, anh khẽ ho một tiếng rồi nói với Thời Duyệt: "Quay một vòng xem nào."
Thời Duyệt gần như có cầu tất ứng, cậu bình tĩnh và tao nhã quay người, quay lưng về phía mọi người.
Bóng lưng cao ráo thanh nhã, đạt điểm tuyệt đối. Đạo diễn Trình vừa lòng gật đầu, rồi như chợt nhớ ra điều gì đó, anh bảo Thời Duyệt quay lại rồi hỏi: "Em tốt nghiệp trường chính quy à? Đã có kinh nghiệm diễn xuất chưa?"
Thời Duyệt nhẹ nhàng lắc đầu, giọng nói chậm rãi và dịu dàng: "Không phải đâu anh, em mới chỉ đóng vai quần chúng mấy ngày. Vừa nãy là thầy trang điểm bảo em thử biểu hiện ra vẻ rất quý phái dịu dàng, em liền thử xem."
Lạ thật, đạo diễn Trình nhíu mày, không có kinh nghiệm diễn xuất mà có thể lập tức diễn ra khí chất cao quý như vậy à? Chẳng lẽ chỉ là trùng hợp?
Anh nhìn về phía Trần Thư Ngữ nhưng thấy cô đang ngây ngốc nhìn Thời Duyệt, dường như mang theo chút cảm xúc trong phim, hốc mắt hơi đỏ.
Nhìn lại Thời Duyệt, chàng trai vẫn giữ vẻ công tử thoát tục. Đạo diễn Trình mím môi, trong lòng đã đưa ra quyết định.
Anh tiến đến gần Thời Duyệt: "Em có ngại đóng thêm hai cảnh nữa không?"
Trước đó anh chỉ nói để Thời Duyệt đến đóng một cảnh nhưng giờ anh đã đổi ý.
Đóng thêm hai cảnh phim chẳng khác gì tăng ca miễn phí, có thời gian này thì cậu thà đi tìm việc làm thêm còn hơn. Thời Duyệt lập tức vứt bỏ vẻ công tử bột: "Tăng lương."
Đạo diễn Trình ngẩn người, bao nhiêu diễn viên quần chúng hận không thể nhét tiền cho anh để có cơ hội được xuất hiện trong phim, được khán giả biết mặt. Bây giờ anh bày cơ hội trước mặt diễn viên quần chúng này, thế mà cậu lại còn đòi tăng lương!
Chờ một lúc không thấy hồi âm, Thời Duyệt tràn đầy vẻ không thể tin nổi: "Đạo diễn, anh không định lợi dụng không công chứ?"
"..." Đạo diễn Trình nghiến răng nghiến lợi: "Tăng tăng tăng! Quay xong còn lì xì thêm, làm không?"
"Làm!" Thời Duyệt trả lời dứt khoát vô cùng. Thật sự tăng lương rồi, còn có lì xì nữa! Quá tốt, cậu lại gần hơn một bước đến việc thoát khỏi cảnh khó khăn rồi.
Nghĩ đến đây, Thời Duyệt há miệng cười là liền cười đến nỗi không thấy cả mắt, cả người như một bông hoa hướng dương thành tinh.
Từ thoát tục đến tục tĩu, trước sau chỉ mất chưa đến một phút.
Nguyên bản đang nhập tâm vào cảm xúc trong phim, Trần Thư Ngữ lập tức thoát vai, đơ mặt nhìn bông hoa hướng dương tinh đang vui vẻ trước mắt. Tiểu Điềm cũng lặng lẽ che mặt, vô cùng không đành lòng nhìn thẳng.