Tôi Thật Sự Rất Giàu

Chương 7

Mà cậu lại vừa xui xẻo vừa không có tiền, có bữa trên chưa chắc đã có bữa dưới. Tất nhiên, dù như vậy cũng không ảnh hưởng đến việc cậu kén ăn. Nhưng bây giờ đã có cơ hội thoát khỏi tình trạng bữa đói bữa no, cậu đương nhiên không muốn bỏ qua. Mẹ cậu nói, nếu đói nhiều sẽ xấu đi.

Thấy hai người vẫn chưa trả lời, Thời Duyệt do dự một lát, giơ tay phải ra, ấn ngón trỏ của tay trái xuống, chỉ còn lại hai ngón tay vẫn đang dựng thẳng. Chỉ thấy cậu hơi buồn, nói: "Nếu ba bữa không được thì... trưa và tối hai bữa cũng được..."

Tiểu Điềm vẫn chưa phản ứng kịp, cô ngây ngốc nhìn Thời Duyệt, rồi lại nhìn phòng phát trực tiếp.

[Phụt ha ha ha...]

[XSWL ha ha ha đây là bảo bối tuyệt thế gì thế này]

[Hai bữa cũng được ha ha ha...]

[Đáng thương quá 333 đạo diễn Trình đồng ý với cậu ấy đi mà]

[Vừa đáng thương vừa buồn cười ha ha ha, bao nuôi đi, bao nuôi cả đời luôn cũng được!]

[Đạo diễn Trình sắp ngây người mất rồi ha ha ha...]

...

Đạo diễn Trình thực sự ngây người rồi, anh đã chuẩn bị sẵn sàng để phát động kỹ năng chế giễu, kết quả điều kiện lại là thế này???

Anh gần như không cam tâm mà xác nhận với Thời Duyệt: "Chỉ thế thôi sao?"

"À." Thời Duyệt đôi mắt đào hoa xinh đẹp thoáng chút buồn bã: "Hai bữa... cũng nhiều quá sao? Vậy, vậy thì, một bữa?"

Ăn một bữa trưa rồi nhịn cả ngày cũng không sao...

Đạo diễn Trình: "..."

Anh có cảm giác như dồn hết sức lực nhưng lại đấm vào bông vậy. Trong khoảnh khắc đó, đạo diễn Trình đột nhiên cảm thấy có chút ấm ức vô cớ.

Có đánh chết cũng không ai nghĩ ra được "điều kiện hơi quá đáng" trong miệng Thời Duyệt lại là bao trọn ba bữa một ngày, nếu không được thì còn có thể giảm giá.

Mặt đạo diễn Trình không cảm xúc, điều kiện quá đáng như vậy, đương nhiên là…đồng ý.

"Tiền công tuần này gấp đôi, thêm cả ba bữa một ngày trong tuần tới sẽ do đoàn phim bao trọn." Đạo diễn Trình vẫn rất hào phóng.

Nếu đổi thành một điều kiện khác, anh chắc chắn không thể đồng ý, anh cũng nghĩ giống Tiểu Điềm, không trông mong một diễn viên quần chúng có thể diễn ra được phong thái của Thái tử. Chỉ là vừa khéo bộ phim của anh sắp đóng máy rồi, đã có sẵn một chàng trai có dáng người và chiều cao phù hợp, anh không muốn mất thời gian đi tìm người khác. Không cần phải chắc chắn là Thời Duyệt, mà là Thời Duyệt xuất hiện đúng thời điểm.

Chỉ cần Thời Duyệt đưa ra bất kỳ yêu cầu nào khác, anh chắc chắn sẽ quay đầu bỏ đi. Cùng lắm thì anh bỏ tiền ra thuê một người mẫu đến chụp cảnh quay này, bộ phim vẫn có thể quay xong như thường. Chỉ là anh không ngờ rằng, cái gọi là điều kiện quá đáng mà Thời Duyệt đưa ra, lại "quá đáng" đến mức khiến anh vừa buồn cười vừa bất lực.

"Oa!" Nhận được sự đồng ý hoàn hảo, Thời Duyệt lập tức vui mừng nhảy cao ba thước. Cậu vừa nhảy lên, chỉ nghe "bốp" một tiếng, bộ tóc giả chất lượng không tốt trên đầu đột nhiên tuột ra rơi xuống đất, để lộ mái tóc ngắn hơi bù xù của chính mình. Chàng trai không dám nhảy nữa, vội vàng đi nhặt. Sau khi nhặt lên, cậu còn đau lòng vỗ vỗ bụi bẩn trên bộ tóc giả, dáng vẻ buồn cười khiến những người nhìn thấy cảnh này đều bật cười.

Thời Duyệt không hề sợ bị người khác cười, sau khi vỗ bụi bẩn, cậu nhìn bộ tóc giả bù xù hơn trước, dường như đã không còn dùng được, trên mặt viết đầy vẻ cẩn thận: "Đạo diễn, đây là ngoài ý muốn... không trừ tiền chứ?"