Sau Khi Xuyên Thành Cậu Chủ Giả, Tui Bị Cậu Chủ Thật Cuỗm Đi Mất Rồi!

Chương 2

Xin hỏi tôi có tội tình gì mà lại bị hai người đối xử như vậy? Hay là lỗi tại tôi không nên được sinh ra???

Sau đó không biết vì sao lại đột nhiên tìm được đứa con trai ruột (tác giả không viết rõ, nên Khương Hạ cũng không biết tìm lại như thế nào), hai con người điên khùng này lại bắt đầu diễn kịch.

Nào là con trai giả từ nhỏ đã không có ba mẹ, nào là con trai giả khi nhỏ ở cô nhi viện đã phải chịu nhiều khổ cực...

Cho nên yêu cầu con trai ruột phải nhường nhịn con trai giả, yêu cầu con trai ruột phải nghe lời con trai giả...

Khương Hạ tức đến mức muốn nổ phổi, hóa ra là năm con trai giả ở cô nhi viện chịu khổ là khổ, vậy mười mấy năm con trai ruột ở ngoài kia chịu khổ thì không phải là khổ sao?

Tóm lại, tình tiết vô lý quá nhiều, không muốn bình luận nữa.

Thử đặt mình vào hoàn cảnh của cậu con trai ruột kia, khi còn nhỏ bị ba mẹ làm lạc, ở bên ngoài chịu biết bao khổ cực, vất vả lắm mới được trở về bên ba mẹ, cứ tưởng rằng cuối cùng cũng có được một bến đỗ bình yên, nhưng cuối cùng lại đau lòng phát hiện ra rằng, cái gọi là bến đỗ bình yên kia thực chất lại là một cái hang sói ăn thịt người, thì sẽ tuyệt vọng đến mức nào.

Chỉ cần nghĩ đến việc bản thân rõ ràng không làm gì sai, nhưng người khác lại đổ hết mọi tội lỗi lên đầu mình, rõ ràng bản thân bị oan ức, nhưng người khác lại không nghe mình giải thích, chỉ một mực chỉ trích mắng chửi mình.

Cảm giác có miệng mà không thể nói, cảm giác tuyệt vọng và bất lực khi hy vọng bị dập tắt.

Chỉ cần nghĩ đến thôi cũng đủ khiến người ta ngạt thở.

Khương Hạ càng nghĩ càng tức, cuối cùng không nhịn được nữa liền đạp Cao Bằng một cái, yêu cầu hai người bọn họ bồi thường tổn thất tinh thần.

Cao Bằng cười nịnh nọt: "Anh Hạ, bớt giận, bớt giận đi mà, em cũng là bị ép buộc thôi, là bạn gái em nói gặp phải tiểu thuyết trùng tên trùng họ thì phải đọc thuộc lòng toàn văn, nếu không đến lúc xuyên không rồi thì mù tịt, chết như thế nào cũng không biết, chúng em đây là quan tâm anh, sợ anh xuyên không thôi mà."

Khương Hạ gầm lên: "Xuyên không ông nội cậu!!!”

Sau đó, ngay tối hôm đó, Khương Hạ xuyên không.

Lúc đó cậu đang chăm chú nhìn máy tính tra tài liệu, đột nhiên trước mắt tối sầm...

"——"

Khương Hạ bị tiếng bước chân hỗn loạn và tiếng khóc la ồn ào đánh thức.

Cậu không mở mắt ra được, đầu hơi choáng váng, đầu óc cũng không được tỉnh táo lắm, chỉ biết có một người phụ nữ đang vừa khóc vừa nói bên tai, tiếng khóc như tiếng ruồi bọ, vây quanh tai Khương Hạ 360 độ, khiến cậu khó chịu.

Cậu không hiểu, tại sao ký túc xá nam lại có tiếng khóc của phụ nữ? Chẳng lẽ là bạn cùng phòng nào đó đã chia tay bạn gái, cô gái đó đến tận cửa hỏi tội?