Trong khoảnh khắc chói lòa ấy, cô nhìn thấy một nam một nữ mặc đồng phục.
Cô theo phản xạ né tránh ánh sáng chói mắt, nấp sau tảng đá. Chưa kịp hoàn hồn, cô đã nghe thấy tiếng ve vãn gấp gáp của hai người.
"Đừng mà, anh hư quá, ghét anh!"
"Thử một chút đi mà em yêu, sẽ rất kí©ɧ ŧɧí©ɧ."
"Ghét anh."
Ưʍ... ưʍ...
Trong lúc cô còn đang do dự, hai người kia đã nhanh chóng cởϊ qυầи áo, ngã xuống bãi cát.
Lục Nhân Nhân tự trách bản thân phản ứng quá chậm, nhưng giờ mà đi ra ngoài thì ngại chết mất, trong lúc nhất thời tiến thoái lưỡng nan.
Chậc chậc, cám dỗ đồng phục, chơi lớn ghê!
Nhưng chỉ trong chớp mắt, cô nhận ra mình không thể ra ngoài được nữa, bởi vì từ phía sau tảng đá, tiếng hôn hít, thở dốc của hai người ngày càng rõ ràng, xen lẫn tiếng rêи ɾỉ khoái lạc.
Bãi biển, lửa trại, màn đêm, tất cả đều là những yếu tố kí©ɧ ŧɧí©ɧ hormone của những người trẻ tuổi, khiến họ muốn... bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu.
Thôi xong, đã vậy rồi thì cô không thể nào đi được nữa.
Bị kẹt sau tảng đá, buộc phải xem một màn live show nóng bỏng, Lục Nhân Nhân chỉ muốn độn thổ cho xong chuyện.
May mà cô còn có không gian, mặc dù chỉ có thể vào đó trong hai tiếng đồng hồ, nhưng hy vọng rằng cặp đôi chơi trò cám dỗ đồng phục này sẽ sớm kết thúc.
Lục Nhân Nhân bất lực thở dài, lắc mình vào không gian.
Nơi này nhường lại cho đôi trẻ kia vậy, cô vào không gian ngủ một giấc, tỉnh dậy rồi về khách sạn.
Khi Lục Nhân Nhân mơ màng tỉnh giấc, cô đã bị không gian "đá" ra ngoài. Lúc này, cô đang cuộn tròn trong chiếc khăn choàng, nằm trên nền đất, chiếc váy ngủ mỏng manh không đủ sức chống chọi với cái lạnh, những viên đá vụn dưới đất khiến cô đau nhức khắp người.
Mơ màng nghe thấy tiếng nói chuyện của hai người phía sau tảng đá, Lục Nhân Nhân thực sự tức giận.
Cô chỉ muốn xông ra ngoài và hét lên với cặp đôi kia: "Nửa đêm rồi còn làm gì nữa! Có để cho người ta ngủ hay không hả, hai người còn tiếp tục như vậy nữa, tôi sẽ ra ngoài đấy!.
Gió biển lúc này không còn ấm áp nữa, nhiệt độ về đêm ở biển giảm mạnh, cho dù có khăn choàng, cô vẫn run cầm cập.
Khi đã hoàn toàn tỉnh táo, Lục Nhân Nhân nghe rõ mồn một cuộc trò chuyện của hai người.
"Anh Đại Khôi, đừng như vậy mà."
"Như nào, như thế này sao?"
"A, anh còn làm như vậy nữa, em giận đấy."
"Giận hả, anh thích nhất là nhìn em giận dỗi đấy."
Sau khoảng năm phút nũng nịu, giọng nói õng ẹo của người phụ nữ lại vang lên: "Anh Đại Khôi, người ta đã là người của anh rồi, anh không thể không chịu trách nhiệm với em được."
Lục Nhân Nhân nghe thấy một tiếng "bốp", có vẻ như là tiếng vỗ vào da thịt.
"Trách nhiệm, trách nhiệm, tối nay anh sẽ đưa em sang Hong Kong ăn sung mặc sướиɠ."
Người phụ nữ thốt lên: "Á, anh chết tiệt, nhẹ thôi."
Người đàn ông cười khà khà một lúc, hai người bắt đầu mặc quần áo. Giọng người phụ nữ nũng nịu: "Anh Đại Khôi, chúng ta có thể sang Hong Kong thật sao?"
"Hì hì, em xem em kìa, chẳng phải em đã dụ dỗ anh đưa em sang Hong Kong đó sao?"
Người phụ nữ vội vàng thề thốt: "Làm gì có, em chỉ là một người phụ nữ góa bụa, không nơi nương tựa, anh Đại Khôi đối xử với em chân thành như vậy, em thật lòng muốn đi theo anh."
Nói xong, lại là một tràng rêи ɾỉ đầy ẩn ý.
Lục Nhân Nhân đảo mắt, chắc là hai kẻ vụиɠ ŧяộʍ đây mà. Giới trẻ bây giờ, chơi trội thật!
Ba phút sau, tiếng nói chuyện khe khẽ của hai người lại vang lên, Lục Nhân Nhân thầm nghĩ, người đàn ông này nên đi khám nam khoa đi, thời gian này... hơi ngắn thì phải.
Nhưng cũng không chắc, cô nghe nói thời gian trung bình của đàn ông Ấn Độ là ba phút, đều là người châu Á, biết đâu người đàn ông này cũng vậy.