Mạt Thế Trọng Sinh Chi Thiếu Chủ Hoành Hành

Chương 60

Chương 60
Sau khi tan họp, Tống Hạo Nhiên dẫn Cung Lê Hân đi thay đồ, Lâm Văn Bác cũng muốn đuổi theo, lại bị Cung Hương Di giữ chặt tay quấn quýt không buông. Thấy tầm mắt thương hại của bạn tốt cùng thiếu niên phóng tới, sắc mặt Lâm Văn Bác vốn xám liền biến đen.

Tống Hạo Nhiên gọi ra hai mươi bộ đội đặc chủng đi cùng, nói lại tỉ mỉ tình huống nhiệm vụ một lần.

Nghe thấy là tới khu thương mại Green Park cứu người, trên mặt nhóm người lộ vẻ chần chờ. Green Park là khu thương mại phát triển nhất tỉnh A, mỗi ngày người đến người đi, dùng cọ vai xát gối, chật như nêm cối hình dung cũng không đủ.

Tận thế bùng nổ là vào hơn 10 giờ sáng, là thời điểm khu thương mại nhiều người nhất, lượng người bình quân mỗi ngày khoảng mười vạn, số tang thi ở đó cũng có thể tưởng được. Nhớ lại tình cảnh náo nhiệt của khu thương mại lúc trước, lại tưởng tượng dòng người kia biến thành tang thi, hai mươi người đến da đầu cũng run lên.

“Không muốn đi có thể không đi. Chưa xuất phát đã sợ hãi như thế thì đi cũng là chịu chết.” Cảm nhận được sợ hãi của mọi người, Cung Lê Hân ở một bên vừa mặc quân phục vừa thản nhiên mở miệng.

Nếu khi Tiêu Lâm gia nhiệm vụ mà thuộc hạ lộ nét sợ hãi thì Tiêu Lâm nhất định sẽ gϊếŧ bọn họ tại chỗ. Nhóm hán tử này nên cảm thấy may mắn vì Cung thiếu chỉ học được ba phần tâm tính của Tiêu Lâm, còn chưa biến thành người tùy ý tàn sát người của mình.

“Bọn tôi đi !” Có Cung thiếu ở đây còn sợ cái gì ! Một bộ đội đặc chủng từng nhìn qua thân thủ bưu hãn của Cung Lê Hân lớn tiếng nói. Những người khác cũng bình tâm lại, vội vàng phụ họa.

“Tốt, cho các cậu năm phút chuẩn bị, sau năm phút thì tập trung ở sân bay.” Ngay cả phép khích tướng cũng biết dùng, không tồi ! Về sau có thể thử để Lê Hân dẫn đội. Nghĩ đến đây, Tống Hạo Nhiên vui mừng vỗ vai Cung Lê Hân, nhìn đồng hồ lớn tiếng ra lệnh.

“Rõ !” Hai mươi người cùng lớn tiếng đồng ý, âm thanh chấn động trời cao.

“Được, cứ bảo trì khí thế này !” Tống Hạo Nhiên gật đầu, dẫn đầu đưa Cung Lê Hân đến sân bay.

Năm phút sau, mọi người đúng giờ tới. Tống Hạo Nhiên nhìn đồng hồ, trong lòng có chút không kiên nhẫn, vì vẫn chưa thấy bóng dáng Lâm Văn Bác.

Khẳng định là bị Cung Hương Di cuốn lấy, nữ nhân này thật phiền phức ! Tống Hạo Nhiên nhíu mày, ra lệnh cho phi công,”Cất cánh đi, không cần đợi.”

“Đợi thêm một chút đi, Lâm đại ca đang trên đường tới.” Vành tai Cung Lê Hân giật giật, ra tiếng ngăn cản. Cậu vừa dứt lời thì thấy thân ảnh Lâm Văn Bác xuất hiện ở chỗ ngoặt ở sân bay, thấy trực thăng còn chưa cất cánh, biểu tình buộc chặt liền thả lỏng, tăng tốc chạy tới.

“Cậu cuối cùng cũng tới ! Làm thế nào mới khiến cô ta thả người thế ?” Đợi bạn tốt ngồi vào chỗ của mình, Tống Hạo Nhiên tức giận hỏi.

Sắc mặt Lâm Văn Bác tối đen, theo bản năng nhìn về Cung Lê Hân. Cung Lê Hân không rõ nên vừa thấy hắn, mi nhãn liền cong lên nở nụ cười, nụ cười cực kỳ thuần khiết, khiến Lâm Văn Bác vui vẻ không thôi.

Biểu tình Lâm Văn Bác nháy mắt trở nên nhu hòa, thản nhiên mở miệng,”Tôi muốn đi, không cần phải được ai cho phép.”

Tống Hạo Nhiên nhìn thấy bất đắc dĩ cùng bất mãn của hắn, vỗ vỗ vai hắn an ủi. Mọi người trên đường bay đến kiểm tra lại một lần vũ khí trang bị, sau đó ngồi yên không nói chuyện, chờ đến mục tiêu.

“Thiếu tướng, kho hàng thứ ba từ phải qua chính là nơi có người sống sót.” Phi công chỉ vào một hàng kho hàng phía dưới nói.

Trước kho hàng là một bãi đất trống để dễ dàng chất hàng hóa và cho xe tải đỗ, cũng dễ dàng để trực thăng đáp xuống. Nếu không có đàn tang thi, đáp xuống đây cứu người rất tiện lợi. Nhưng nhìn đàn tang thi dày đặc dưới mặt đất vì tiếng động của trực thăng mà đưa tới, biểu tình mọi người đều thập phần ngưng trọng, không biết nên làm thế nào.

Cứ vậy mà đáp xuống thì chưa đợi trực thăng hạ cánh, kho hàng này sẽ liền bị đàn tang thi nghe tiếng đuổi tới chôn vùi. Thế thì bọn họ là hại người chứ không phải cứu người.

Làm sao đây ? Mọi người nhất tề nhìn về phía Tống Hạo Nhiên và Lâm Văn Bác đang trầm tư.

Lúc này, dưới kho hàng có động tĩnh, một thanh niên từ cửa sổ trên nóc chui ra, không ngừng vẫy một chiếc sơmi màu cam. Hắn gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, muốn lớn tiếng kêu cứu, lại sợ làm tang thi chú ý, chỉ có thể đứng tại chỗ lo lắng.

Cũng may đám tang thi đều gào thét ngửa đầu lên trời nên không phát hiện ra hắn.

Buông mi nhìn vẻ mặt kích động của thanh niên, Tống Hạo Nhiên nhất thời nảy ra ý tướng. Nếu hắn thả thang dây xuống, để từng người sống sót leo từ cửa sổ trên nóc kho hàng tới cabin thì cũng có thể được. Nhưng ở dưới không chừng có phụ nữ, người già hoặc trẻ con, không thể làm được hành động yêu cầu kỹ thuật cao như thế được. Hơn nữa, cách này rất tốn thời gian, đến lúc đó, đám tang thi đói khát có khả năng sẽ phá cửa kho hàng ăn luôn người trong đó.

“Phóng một trận hỏa lớn ở nơi khác dụ đàn tang thi đi.” Cung Lê Hân vốn trầm mặc đột nhiên nói.

“Tang thi nhạy với ánh sáng, nhiệt, âm thanh, biện pháp này được.” Nhớ tới trận hỏa ở Thanh Thủy trấn kia, Lâm Văn Bác lập tức mở miệng.

“Được.” Tống Hạo Nhiên suy xét một chút cũng quyết định làm theo, ra lệnh với phi công,”Bay một vòng xung quanh chọn nơi thích hợp phóng hỏa. Đừng gần quá, cũng đừng xa quá.”

“Rõ.” Phi công tinh thần đang sa sút lập tức phấn chấn, cao giọng đồng ý. Hắn bay tới đây hai lần, đều nhìn thấy thanh niên vung áo sơmi phía dưới từ mừng như điên lâm vào tuyệt vọng, nói thật, lòng hắn cũng không dễ chịu gì.

Trực thăng không bay quanh nữa, điều chỉnh đuôi máy bay, nhanh chóng bay khỏi khu thương mại. Người thanh niên kia đứng thẳng một hồi thì suy sụp buông áo sơmi trong tay, hai mắt mờ mịt nhìn về hướng máy bay dần đi xa, tựa như một pho tượng.

Nghe tiếng trực thăng bay khỏi, dân chúng trong kho hàng lại lâm vào tuyệt vọng. Đây là lần thứ hai, lần thứ hai quân đội từ bỏ bọn họ. Không biết là ai, bỗng nhiên cất tiếng nghẹn ngào. Sự bi thống liền bị tiếng thút thít này khuếch đại, kho hàng lần lượt phát ra tiếng khóc, không khí cũng trở nên trầm trọng làm người ta nghẹt thở.

Bay một vòng quanh khu Green Park, mọi người cẩn thận chọn nơi phóng hỏa.

“Tống đại ca, phía dưới có một xe xăng dầu, cho nổ nó đi.” Từ TV thấy qua tin tức nổ xe xăng dầu, Cung Lê Hân thị lực nhạy bén chỉ xuống mặt đất.

“Không được, trên đường đậu nhiều xe như vậy, nếu châm lửa vào xe dầu thì làm nó nổ liên hoàn, đến lúc đó mấy phố lân cận đều sẽ bị phá hủy, mấy cao ốc dưới đó cũng sẽ bị nổ. Cả khu này sẽ bị chúng ta hủy diệt.” Tống Hạo Nhiên không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt.

Những người khác cũng gật lấy gật để, bác bỏ đề nghị của Cung thiếu, bọn họ là quân nhân chứ không phải phần tử khủng bố. Lâm Văn Bác không phát biểu ý kiến, ngồi một bên cúi đầu trầm ngâm.

“Hủy diệt thì thế nào ? Thế giới này vốn đang dần bị hủy diệt. Phải phá thì mới xây lại được, hủy rồi thì lập lại. Thế giới tự phá hủy cũng là để xây dựng lại một thế giới mới. Tầm nhìn của các người thật hạn hẹp.” Cung Lê Hân nhíu mày thản nhiên nói.

Đối với việc vứt bỏ gì đó, cậu chưa hề hối tiếc, lại càng không ích kỷ, quyết đoán từ bỏ nó, bởi vì cậu biết rõ, nếu không hy sinh, thì sẽ không thu được gì.

Dùng một khu đất nhỏ không có sinh mệnh chỉ có tử vong cùng mạng vô số tang thi đổi lấy sự an toàn sống sót của hơn năm mươi người, cậu cảm thấy thật đáng giá, không có gì phải do dự.

Câu nói đạm mạc lại quả quyết của Cung thiếu đối với người trong trực thăng mà nói quả thực như một phát đánh cảnh tỉnh, làm bọn họ giật mình tỉnh ngộ. Đúng vậy, mạt thế xảy ra, thế giới này đã định sẽ tiêu vong, bọn họ cần gì phải cố chấp giữ lại ? Lúc này, sinh mạng giá trị cao hơn hết thảy.

Nghĩ thông suốt, ánh mắt mọi người nhìn về Cung Lê Hân đều đổi khác, sự hâm mộ cùng khâm phục lúc trước biến thành sùng kính[sùng bái kính trọng]. Cung thiếu chẳng những có thực lực mạnh, còn có tính cách kiên định, người như vậy, đã định là bất phàm !

“Nói rất hay !” Ngay lúc mọi người trầm tư, Lâm Văn Bác cao giọng mở miệng, người thứ nhất đồng tình với Cung Lê Hân. Mâu sắc thâm trầm của hắn lướt qua vẻ quả quyết dứt khoát của thiếu niên, rung động trong lòng xen lẫn với thán phục, ngưng tụ lại thành nham thạch nóng cháy, làm tan chảy bức tường rắn chắc của hắn.

Lâm Văn Bác là thương nhân, hơn nữa còn là một thương nhân phi thường thành đạt, so với bất luận kẻ nào thì hắn vô cùng hiểu cái gì gọi là quy luật chọn lọc. Nhưng thấy Cung Lê Hân tuổi còn nhỏ mà đã kiên định hơn hắn, cũng quyết đoán hơn, hắn có cảm giác thống khoái như tìm được tri âm tri kỷ, tim đập càng cuồng loạn.

“Cho nổ đi, đưa bazooka cho tôi.” Tống Hạo Nhiên cũng hồi phục tinh thần, kiên định mở miệng.

Hắn lúc trước còn lo lắng Lê Hân không thể thích ứng với mạt thế tàn khốc, nhưng lời nói vừa rồi của Lê Hân đã cho hắn biết, Lê Hân so với hắn lại càng thêm thông suốt. Hắn thật không bằng cậu, nhưng đáy lòng lại không có bất cứ bất mãn nào, ngược lại tràn đầy vui sướиɠ. Chỉ khi Lê Hân ngày càng cường đại, hắn mới có thể an tâm.

Một bộ đội đặc chủng yên lặng đưa bazooka cho hắn.

Cầm chắc vũ khí, nhắm vào mục tiêu, Tống Hạo Nhiên không chút do dự bóp cò.

Hỏa tiễn một đường khói dài bay thẳng vào bồn xăng, ‘oanh’ một tiếng, đầu xe văng lên rồi rơi xuống, làm đầu một chiếc xe biến dạng. Thân xe bị nổ cháy bùng lên, nhiệt độ cực cao lập tức lan ra làm cháy các xe bên cạnh.

Thời điểm bạo tạc trực thăng bay quanh trên không, trong hơn hai mươi phút, liên tiếp vang lên tiếng nổ mạnh nối tiếp nhau, mấy nhà hàng cùng cửa tiệm cũng lần lượt bốc cháy, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng thủy tinh vỡ vụn cùng tiếng hỏa diễm nuốt chửng đồ vật.

Mùi khói đen gay mũi dày đặc bốc lên, tựa như một cự long dữ tợn, cuốn lấy bốn trực thăng phía trên.

“Đi thôi.” Nhìn đàn tang thi điên cuồng lao vào đại hỏa phía dưới, thần sắc Tống Hạo Nhiên khẽ thả lỏng, nói với phi công.

Tang thi cấp thấp chỉ có thể hành động theo bản năng, chờ bọn chúng tiến hóa qua cấp hai, có nguy cơ sẽ sinh ra ý thức, thì cách này sẽ không dùng với chúng được.

Trực thăng quay đầu, bay về phía khu thương mại Green Park.

Những người sống sót trong kho hàng cũng nghe thấy tiếng nổ lớn bên ngoài, âm thanh vang lên liên tiếp như từng đạo sấm sét, làm thần hồn bọn họ bất ổn không thôi.

Người thanh niên có thân thủ tốt nhất kia lại bị mọi người bảo lên nóc kho hàng xem xét tình huống. Đàn tang thi vây quanh kho hàng như thủy triều dần rút đi, ngược lại ồ ạt chạy về phía khói bốc lên dày đặc từ chỗ bị bạo tạc.

Thanh niên thấy thế, trên mặt liền thả lỏng, lại loáng thoáng nghe thấy tiếng cánh quạt thường ngày, hắn không dám tin đứng lên, tay đẩy mái che nắng, đưa mắt trông về phía xa.

Bốn điểm đen đang bay qua cột khói, lập tức bay về phía kho hàng, tay đặt lên chân mày hạ xuống rồi nâng, nâng lên lại hạ xuống, sợ chính mình bị mặt trời làm hoa mắt, nhìn thấy ảo giác.

Lặp lại vài lần, bốn điểm đen kia không biến mất, ngược lại càng bay gần tới, thanh niên mừng như điên thiếu chút nữa nhảy cẫng lên. Hắn nhanh chóng đỡ lấy cửa sổ, ổn định thân mình, lớn tiếng la lên với người trong kho hàng,”Quân đội không bỏ đi, trận bạo tạc là do họ làm ! Bọn họ dụ tang thi đi để cứu chúng ta !”

“Thật sao ? Cậu có nhìn lầm không ?” Không ngừng có người truy vấn, còn có người ôm đầu khóc rống, nhưng tiếng khóc này không còn bi thương mà đầy vui sướиɠ sau khi trải qua tuyệt vọng.

“Là thật ! Thật đó ! Bọn họ sắp đến rồi !” Thanh niên ghé vào cửa sổ, mừng rỡ kêu to.

“Vạn tuế ! Quân đội vạn tuế !” Lúc này, tiếng cánh quạt chuyển động từ nhỏ đã dần to lên, mọi người nghe được rõ ràng, cùng ôm nhau hoan hô.