Mỹ Thực: Quán Nhỏ Thang Ký Ở Công Trường

Chương 2

Gia đình vốn dĩ không khá giả, giờ họ phải gánh khoản nợ 300 nghìn, khiến cuộc sống càng khó khăn và thắt chặt hơn đến mức phải nhượng bộ chỉ để ăn một quả trứng.

Nếu mình cẩn thận một chút, dừng lại kịp thời trước khi người đó bất ngờ lao tới thì sẽ không phải đυ.ng trúng anh ta, gia đình cũng sẽ không rơi vào hoàn cảnh khó khăn như vậy. Nhưng mà mọi chuyện đã xảy ra rồi không thể thay đổi được, có hối hận cũng chẳng có ích gì.

Cô đυ.ng người ta song cha mẹ và anh trai không hề trách móc cô nửa lời, thậm chí họ còn an ủi cô, nói cô số cô xu cà na quá, ai có ngờ được đi xe đạp thôi mà cũng có thể gặp loại chuyện như thế!

Sau đó gia đình phải làm việc cật lực để kiếm tiền giúp cô trả nợ.

Họ đối xử với cô quá tốt khiến cô càng cảm thấy tội lỗi và đau khổ hơn.

Im lặng bưng đĩa lên, Thang Viên đổ gần hết trứng bác vào bát của Trương Phượng Hà: “Mẹ, mẹ mau ăn đi.”

“Mẹ…”

"Mẹ không ăn thì con cũng không ăn.”

Trương Phượng Hà thở dài, cắn một miếng trứng.

Ăn trưa xong, Thang Viên và Trương Phượng Hà thu dọn đồ đạc, xách hộp xốp chứa đầy hộp cơm đi đến công trường.

Hôm nay xưởng dệt được nghỉ, Trương Phượng Hà cũng không nhàn rỗi. Bà làm hộp cơm đi đến công trường để bán.

Công nhân công trường làm việc nặng nhọc, đổ mồ hôi nhiều nên thức ăn họ ăn phải nhiều dầu, carbohydrate, nước. Đồ ăn phải có màu sẫm mới ngon miệng và dễ bán hơn. Trương Phượng Hà làm thịt kho tàu, cá chiên giòn và củ sen xào đậu cô ve… Những món ăn này bán chạy hơn do chú trọng vào màu sắc, thịt, dầu và hương vị.

Cơm hộp ở công trường vô cùng đa dạng, bạn làm ngon thì tôi ngon hơn bạn, bạn bán rẻ tôi còn bán rẻ hơn cả bạn… Mỗi nhà đều show hết cả vốn liếng để thu hút công nhân mua cơm của mình, cạnh tranh rất cao, áp lực vô cùng lớn.

Trương Phượng Hà cho dù vất vả một ngày cũng chỉ có thể bán mấy hộp cơm trưa, kiếm được chừng 100 tệ.

Tuy nhiên, 100 tệ này đối với nhà họ Thang mà nói, cũng là một số tiền lớn rồi.

Thang Viên theo Trương Phượng Hà, đi xe ba bánh tới công trường.

Có một người bán hộp cơm khác ở cạnh công trường, giá là 11 tệ một phần, rẻ hơn của cơm nhà bà 1 tệ. Còn có một nhà khác bán rẻ hơn nữa, haizz , không biết cơm hộp hôm nay của mình có bán hết không đây? Trương Phượng Hà lo lắng.

Mặt trời đã lên cao, một đợt nắng nóng ập vào mặt, khiến con người gần như muốn sụp đổ. Chẳng mấy chốc, đã đến giờ ăn tối. Các công nhân tại công trường lần lượt ra về.

"Anh! Anh! Đây ạ! " Thang Viên vừa nhìn thấy Thang Dương đi ra, lập tức vẫy tay.

Thang Dương nhanh chóng đi tới. Anh đội mũ bảo hộ, da rám nắng, trên người toàn là bụi, cơ thể thẳng tắp cường tráng lấm tấm mồ hôi. Anh cười lộ ra hàm răng trắng: “Em gái.”