Nhà Tiên Tri Của Phù Thủy

Chương 5: Bà Triệu

Khi các trang tin tức và mạng xã hội đồng loạt đưa tin về vụ tai nạn chết người tại mỏ dầu, trong căn phòng bói toán của nữ vu lại đón một vị khách mới.

Lần này, khách hàng là một bà lão hơn sáu mươi tuổi, dáng vẻ chất phác, mang theo nét khắc khổ của người nông thôn.

Bà họ Triệu, khi còn trẻ đã góa chồng, một mình gồng gánh nuôi hai đứa con trai khôn lớn trong cảnh sống đầy cơ cực. Nhưng may mắn thay, con trai cả của bà rất có chí tiến thủ, nhờ nắm bắt thời cơ trong cơn sốt bất động sản mà trở thành một trong những ông trùm lớn trong ngành. Không chỉ giúp em trai có một vị trí tốt trong công ty, anh còn chia cho cậu ta một phần cổ phần và mua hai căn biệt thự liền kề trong khu đô thị cao cấp để hai anh em cùng ở.

Dù con trai trưởng thành giàu có, bà Triệu vẫn không muốn rời quê. Suốt bao năm, mặc cho các con khuyên nhủ thế nào, bà vẫn kiên quyết bám trụ lại làng cũ. Nhưng thời thế thay đổi, nông thôn ngày càng vắng vẻ, người già dần khuất bóng, lớp trẻ thì đua nhau rời quê lên phố kiếm sống. Không muốn mẹ cô đơn, các con bà cuối cùng cũng thuyết phục được bà chuyển lên thành phố sống cùng.

Từ ngày rời quê lên phố chưa đầy hai năm, bà Triệu vẫn không thể nào quen được cuộc sống ở đây. Mọi thứ đều xa lạ, ngột ngạt và buồn tẻ. Những ngày còn ở quê, bà luôn chân luôn tay với mảnh vườn nhỏ, sáng lo đàn gà, chiều ra vườn chăm cây, tối lại trò chuyện cùng những người hàng xóm thân thuộc. Nhưng từ khi lên phố, chẳng có gì để làm, bà cứ thấy bứt rứt, khó chịu trong người.

Nhàn rỗi sinh suy nghĩ, bà bắt đầu quan tâm đến chuyện hôn nhân, con cái của hai đứa con trai. Con trai cả đã yên bề gia thất, con cháu đề huề, nhưng con trai út lại khiến bà lo lắng.

Khác với anh trai, con trai út của bà là một kẻ ăn chơi, không có chí tiến thủ. Cậu ta được anh trai sắp xếp một vị trí nhàn hạ trong công ty, hưởng lương cao, có cổ phần chia đều đặn. Thế nhưng, thay vì lo làm ăn, cậu ta lại mải mê săn đón các cô gái trẻ đẹp, tình nhân có không ít nhưng lại chẳng có nổi một đứa con. Điều này khiến bà Triệu vô cùng sốt ruột.

Không thể quản chuyện con trai thường xuyên vắng nhà, bà liền dồn hết sự quan tâm sang con dâu. Bà ra sức thúc ép, mong ngóng từng ngày có cháu bồng. Nhưng không ít lần, con dâu cũng bực tức đáp trả, nói rằng chuyện sinh con không phải do một mình cô quyết định.

Hôm nay, bà Triệu lại vì chuyện này mà cãi nhau với con dâu. Giữa lúc giận dữ, con dâu bỗng buột miệng nói rằng vấn đề không nằm ở cô, mà là do chồng cô, tức con trai út của bà, có vấn đề về sức khỏe, khiến khả năng sinh con rất thấp.

Bà Triệu không hiểu hết những từ ngữ y khoa phức tạp, nhưng có một điều bà nghe rất rõ: Lỗi không phải do con dâu, mà là do con trai bà!

Sự thật ấy giáng xuống đầu bà như một cú sét ngang tai. Vừa buồn tủi vì chẳng thể có cháu bồng bế, bà vừa lo sợ tương lai không ai lo liệu, chăm sóc cho con trai út khi về già.

Bà vừa đi vừa lấy mu bàn tay lau nước mắt. Nhưng khi gần về đến nhà con trai cả, bà bỗng khựng lại.

Mỗi ngày đi dạo quanh khu biệt thự, bà Triệu đã quá quen với cảnh vật nơi đây. Thế nhưng hôm nay, không biết từ bao giờ, trước cổng biệt thự của con trai cả lại xuất hiện một căn phòng nhỏ lạ hoắc, chắn ngang lối về của bà.

Nhưng rõ ràng, lúc bà ra khỏi nhà, trước cổng vẫn còn trống trơn, không hề có thứ gì cả.

Bà Triệu đứng ngẩn ra, đưa tay gãi gãi trán, vẻ mặt đầy hoang mang.

Nơi bà ở là một khu biệt thự cao cấp, mật độ xây dựng không cao, người qua lại cũng không nhiều. Nhưng dù ít đến đâu, ít nhất cũng có nhân viên an ninh tuần tra mười phút một lần. Vậy mà tại sao lại có thể có một căn phòng mọc lên ở đây mà chẳng ai hay biết?

Bà còn đang chần chừ chưa biết làm gì thì đúng lúc đó, hai nhân viên bảo vệ đi ngang qua trong lúc làm nhiệm vụ. Thấy bà đứng trước cổng, họ liền chủ động hỏi có cần giúp gì không.

“À, không… không có gì đâu.” Bà Triệu ậm ừ, nhưng ánh mắt vẫn dán chặt vào căn phòng nhỏ kỳ lạ trước mặt. Trong lòng bà đầy thắc mắc: tại sao hai người bảo vệ này lại không hề tỏ ra ngạc nhiên? Chẳng lẽ họ không nhìn thấy nó sao?

Bà lúng túng đáp: “Không có chuyện gì đâu, các cậu cứ đi làm việc của mình đi. Tôi chỉ đi dạo rồi vô tình thấy căn phòng này thôi.”

Nghe vậy, hai bảo vệ cũng quay lại nhìn theo hướng bà chỉ. Nhưng từ góc nhìn của họ, trước cổng biệt thự chỉ là khung cảnh quen thuộc, không hề có gì khác thường cả.

Bà Triệu lại tiếp lời: “Trông nó đẹp quá!”

Hai nhân viên bảo vệ: “…”

Đây là lần đầu tiên họ thấy một người khoe nhà theo cách kỳ lạ như vậy.

Khu biệt thự này vốn do những kiến trúc sư hàng đầu thiết kế, đảm bảo tính thẩm mỹ và đẳng cấp bậc nhất, từng đạt nhiều giải thưởng lớn. Nói nó đẹp là điều hiển nhiên, nhưng mà… đây vốn dĩ là nhà của bà ấy mà?

Bảo vệ liếc nhìn nhau, rồi cười gượng: “Đúng là rất đẹp ạ. Vậy bà cứ thong thả ngắm nghía, bọn cháu đi kiểm tra xung quanh chút nhé.”

Nói rồi, họ nhanh chóng rời đi, để lại bà Triệu một mình đứng trước căn phòng nhỏ kỳ lạ. Nhìn chằm chằm vào nó, bà lẩm bẩm một mình: “Sao người khác không thấy, mà mình lại thấy? Chẳng lẽ mình già rồi, sắp đến số nên có người đến đón mình đi?”

Nghĩ đến đây, bà bỗng cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Nếu Diêm Vương đã định canh ba gọi người, thì có trốn cũng chẳng được.

Thế là, bà dứt khoát bước tới, mở cửa căn phòng bước vào.

Trong căn phòng nhỏ…

Nữ vu vẫn ngồi trên chiếc ghế bập bênh trước lò sưởi, khác với lần trước, lần này bên cạnh cô có một chiếc bàn gỗ nhỏ, trên đó đặt một bình trà cùng một đĩa bánh ngọt, bên cạnh còn có một chiếc tách trà tinh xảo, hơi nóng vẫn còn bốc lên nhè nhẹ.

Vừa thưởng thức trà chiều bên lò sưởi ấm áp, đúng là một kiểu tận hưởng xa xỉ.

Tiếng bước chân ngoài cửa vang lên, nhưng nữ vu vẫn ung dung, chậm rãi nghiêng người, đưa tay lấy tách trà.

Nhưng đúng lúc này, một giọng nói lớn vang lên phá tan bầu không khí yên tĩnh.

“CÔ GÁI ƠI!”

Nữ vu: “…”

Bàn tay vừa chạm đến tách trà khựng lại, cô ngẩng đầu nhìn lên. Trước mắt cô, bà lão mới bước vào đã sải bước tiến thẳng về phía mình.

“Cô gái, cô có thấy ông lão nhà tôi không? Ông ấy cao lớn thế này này, người cũng đẫy đà nữa. À, đúng rồi, ông ấy nói chuyện hay bị vấp, không phải nói lắp đâu, mà là lưỡi hơi cứng, nói câu nào cũng lẫn lộn đôi chút. Còn nữa, ông ấy hay chớp mắt lắm, tai cũng hơi nghễnh ngãng, phải nói thật lớn thì mới nghe thấy.”

Bà Triệu vừa nói vừa ra sức diễn tả bằng tay chân, cố gắng mô tả từng đặc điểm của chồng mình.

Nữ vu hơi nhíu mày, nhẹ giọng hỏi: “Ý của quý khách là muốn tìm người sao?”

“Không không, ông nhà tôi mất nhiều năm rồi.”

Nữ vu: “…”

Cô trầm ngâm giây lát rồi lại hỏi: “Vậy xin hỏi, quý khách có tâm nguyện gì chưa hoàn thành chăng?”

Lần này thì trúng ngay tâm tư của bà Triệu.

Bà vỗ đùi cái đét, mắt sáng lên như thể cuối cùng cũng tìm được người hiểu mình:

“Cô à, để tôi kể cho cô nghe. Hơn nửa đời người của tôi, nói đến mà chua xót vô cùng. Hồi nhỏ, mẹ tôi mất sớm, cha tôi lấy vợ kế. Từ đó, đời tôi chẳng khác nào bị dìm trong nước hoàng liên* vậy.”

(*Nước hoàng liên: một loại nước đắng, ý chỉ cuộc đời cay đắng.)

“Sau này, người ta giới thiệu cho tôi cha của Hổ Tử. Tôi nghĩ bụng, người này nhìn thành thật, lại cao ráo, trông có vẻ đáng tin, thế là tôi đồng ý gả cho ông ấy.”

Nữ vu không nói gì, chỉ đưa tay kéo một chiếc ghế bập bênh khác lại gần, đặt thêm một ly trà lên bàn: “Ngồi xuống từ từ nói.”

Bà Triệu cũng không khách sáo, vừa kéo ghế ngồi xuống vừa nói:

“Ai, để tôi kể tiếp. Mà này, cô à, cô cũng ngồi đi. Không cần rót trà đâu, không cần đâu… Ấy, nhưng cô đã rót rồi thì tôi cũng cảm ơn nha. Mà sao trong phòng này lạnh thế, cô à cô bỏ cái mũ xuống đi, ngồi xuống đây, hai ta tán gẫu cho đã!”