Viên Thiên Hiểu uống cạn một chai nước, lo lắng nói: “Chương trình đột ngột yêu cầu bọn mình phải thể hiện tài nghệ, đây là những gì chúng mình khó khăn lắm mới nghĩ ra được.”
“Mình từng tham gia rất nhiều chương trình tuyển chọn, các tiết mục hát và nhảy đã biểu diễn cả rồi, nhưng đều không thành công ra mắt, lần này thử hướng khác xem có được không.”
Tống Ngọc hào sảng giơ ngón cái lên.
“Nói thật lòng, màn trình diễn của các cậu rất tốt, mình nghĩ giám khảo phải mua vé mới được xem.”
Nghe vậy, Viên Thiên Hiểu thở phào nhẹ nhõm.
Một người dám nói, một người dám tin.
Tống Ngọc luôn quan sát Thẩm Ninh bên cạnh.
Từ khi cậu ấy bước lên sân khấu, cô đã chú ý đến.
Ngũ quan của Thẩm Ninh mềm mại, từ mắt đến gò má đều tròn trịa, hệt như một chiếc bánh ngọt nhỏ xinh mềm mại, dễ thương, còn mềm hơn cả tất cả các cô gái mà cô gặp qua trong hai kiếp cộng lại.
Cô nhìn Thẩm Ninh thêm một lúc lâu, không ngờ cuối cùng lại là Thẩm Ninh đỏ mặt trước, nhỏ nhẹ yếu ớt hỏi:
“Sao cậu lại nhìn mình như vậy?”
Tống Ngọc nhìn thấy cậu ấy, cứ như nhìn thấy lính mới trên chiến trường, bản năng bảo vệ bùng phát ngay tại chỗ.
“Thẩm Ninh phải không? Sau này để mình bảo vệ cậu.”
Khí thế ngút trời.
Thẩm Ninh sững người, nhìn thấy ánh mắt kiên định và khí chất sắc bén của cô, cả người toát ra hai chữ: Tin cậy!
“Cảm ơn anh, anh thật ngầu.”
Tống Ngọc lập tức cảm nhận lại cảm giác ngày đầu bước vào quân doanh, một mình che chở cho mười vạn binh sĩ, rồi quay đầu nhìn Viên Thiên Hiểu đang tu nước khoáng, giọng điệu hào phóng.
“Cậu có muốn tham gia không? Bảo vệ ai mà chẳng là bảo vệ.”
Viên Thiên Hiểu lập tức ngẩn người.
Người anh em này cũng quá dữ rồi!
Anh ta vừa định mở miệng nói chuyện thì trên sân khấu đột nhiên vang lên một giọng cao vυ't, cắt ngang dòng suy nghĩ của anh.
Không chỉ hai người họ, giọng ca cao vυ't này ngay lập tức thu hút sự chú ý của tất cả mọi người có mặt.
Trên sân khấu, một thực tập sinh đang cất cao giọng hát, âm sắc lộng lẫy đẩy cao âm vực đến cực hạn nhưng vẫn thể hiện một cách nhẹ nhàng thuần thục.
Ai có mắt đều dễ dàng nhận ra, người trước mặt này dù là về năng lực, khí chất hay phong cách trang điểm, đều bỏ xa các thực tập sinh khác một khoảng dài, ra mắt ngay bây giờ cũng không quá đáng.
Ngay cả ba vị giám khảo cũng không tiếc lời khen ngợi và đưa cậu vào lớp A.
Hàn Trình dường như đã đoán trước được kết quả này, đón nhận ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người, kiêu ngạo bước về phía vị trí cao nhất.
Khi đi ngang qua Tống Ngọc, cậu ta dừng lại.
“Ba thành viên đoàn xiếc tụ lại một chỗ à?”
Tống Ngọc: ???
Cô nhìn trái, nhìn phải.
Nói ai vậy?
Hàn Trình thấy cậu nhìn xung quanh như không biết mình đang nói về ai, liền siết chặt nắm đấm, chế giễu: “Lão Hồ lần này tốn bao nhiêu tiền để đưa cậu vào đây? Đừng nói cậu thật sự nghĩ mình có thể ra mắt đấy chứ?”
“Đừng mơ nữa, cho dù cậu có giả điên giả khùng để thu hút khán giả thì đã sao? Chỉ là trò câu khách rẻ tiền! Công ty nhỏ thì mãi mãi không thể đẩy nổi ai lên vị trí trung tâm.”
Tống Ngọc có chút bối rối.
“Cậu quen biết Lão Hồ à?”
Hàn Trình cười nhạo, không trả lời, đi thẳng về khu A phía trên.
Viên Thiên Hiểu lúc này mới thì thầm giải thích: “Cậu không biết à? Hàn Trình trước đây cũng giống cậu, đều đến từ Tinh Tinh Giải Trí.”
“Cậu ta không phải là thực tập sinh được Thế Giới Giải Trí gửi đến sao?”
Tống Ngọc vẫn nhớ lời giới thiệu của cậu ta lúc nãy.
“Đúng là vậy, nhưng sau đó cậu ta nhảy công ty, nghe nói Tinh Tinh Giải Trí đã dốc hết phần lớn tài sản để đầu tư vào cậu ta, ai ngờ cậu ta nói đi là đi.”
Thì ra người mà mọi người bàn tán trước đó chính là cậu ta?
Tống Ngọc lấy điện thoại ra, hỏi Lão Hồ:
[Hàn Trình với chú là sao?]
Lão Hồ đáp ngay: [Tên sói mắt trắng đó! Năm đó để bồi dưỡng cho nó, chú đã tốn bao nhiêu tâm huyết? Năm năm đấy! Không ngờ nó nói đi là đi! Đừng thèm để ý đến nó!]
Một lúc sau, lại nhận thêm tin nhắn thứ hai:
[Thế Giới Giải Trí vốn giàu lắm của, họ đã đưa được cậu ta đến đây tham gia cuộc thi, chắc chắn đã trải sẵn đường, chỉ nhắm vào vị trí trung tâm thôi.]
Bên phía Thế Giới Giải Trí, quả thật đã chuẩn bị sẵn đường đi cho Hàn Trình.
Ngay từ vòng đánh giá đầu tiên đã bắt đầu tạo tiếng vang.
Lúc này, Hàn Trình với vẻ mặt u ám ngồi trên vị trí của mình, lấy điện thoại ra hỏi quản lý Tiểu Trương:
[Anh chẳng phải đã nói, Tống Ngọc lần này sẽ không tham gia sao? Sao cậu ta lại ở đây?]
Quản lý Tiểu Trương: [Theo lý mà nói, cậu ta không nên xuất hiện mới đúng…]
Hàn Trình tức giận: [Giờ tôi chỉ cần nhìn thấy cậu ta là bực mình!]
Hồi đó, sau khi cậu ta rời khỏi Tinh Tinh Giải Trí, mọi người đều sau lưng chửi cậu ta là đồ vong ân bội nghĩa, sói mắt trắng.
Nhưng như thế thì sao chứ?
Người ta luôn muốn tiến lên cao hơn, anh ta chỉ đơn giản là muốn tìm một công ty lớn hơn để ra mắt, có gì sai chứ?
Vì chuyện này, Hàn Trình đã bị chửi rủa suốt một năm trời, mãi đến khi Tinh Tinh Giải Trí ký hợp đồng với người mới, anh ta mới nghĩ rằng mọi chuyện sẽ qua đi. Nhưng không ngờ, mọi người lại bắt đầu nói rằng anh ta thua kém Tống Ngọc đủ đường.
Nói đùa gì vậy?
Một kẻ chỉ mới làm thực tập sinh nửa năm, sao có thể so với anh ta được?
Ban đầu, Hàn Trình nghĩ rằng lần này Tống Ngọc chắc chắn sẽ vắng mặt ở vòng đánh giá đầu tiên, nhưng không ngờ cậu ta lại đến, và vừa xuất hiện đã thu hút nhiều sự chú ý như vậy.