Tiếng kim cổ vang dội, tiếng trống trận rền vang.
Tống Ngọc nằm trên mặt đất, mất máu nghiêm trọng khiến toàn thân nàng lạnh ngắt, không xa, tướng địch đã hoàn toàn tắt thở.
Chiến thắng rồi.
Từ nay về sau, sẽ không còn chiến tranh nữa.
Bầu trời âm u nhiều ngày dần dần rơi xuống những bông tuyết, đáp xuống mặt Tống Ngọc, lạnh lẽo.
Chiến trường hỗn loạn.
Tiếng trống, tiếng chém gϊếŧ, tiếng cầu xin, tiếng dao kiếm đâm vào thân thể...
Giữa những âm thanh hỗn tạp này, nàng lại mơ hồ nghe thấy một giọng hát ngân nga.
Đó là hơn mười năm trước, khi nàng chưa cải trang nam nhi nhập ngũ, đã nghe thấy giọng hát ấy bên bờ Tây Hồ.
Nam ca kỹ nổi tiếng một thời đàn hát, giọng hát nhẹ nhàng êm ái, lúc ấy nàng nghe mà mê mẩn, lòng đầy khao khát, nhưng lại bị cha kéo mạnh một cái.
"Con sau này phải là người chỉ huy binh lính đánh trận, đừng để ý những thứ phù phiếm này!"
Nàng vội thu hồi ánh mắt, cúi đầu theo cha rời đi, từ đó không bao giờ quay lại Tây Hồ nữa.
Không ngờ, lúc này lại nhớ đến.
Đôi môi Tống Ngọc mấp máy, cố hát theo giọng ca nam trong ký ức, đôi mắt khô khốc dần bị bóng tối bao phủ...
——
Cốc cốc cốc.
Cốc cốc cốc.
Tiếng gõ cửa mạnh mẽ đánh thức Tống Ngọc, cô giật mình mở to mắt, phát hiện mình đang ở trong một nơi hoàn toàn xa lạ.
Vết thương chí mạng ở ngực đã biến mất.
Thậm chí, sự mệt mỏi sau ba ngày ba đêm đại chiến với quân địch cũng không còn.
Cánh tay thon nhỏ yếu ớt, hoàn toàn khác với cơ bắp rắn chắc của cô.
Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?
Ong——
Một đoạn ký ức nhanh chóng tràn vào đầu.
Chủ nhân của cơ thể này trùng tên trùng họ với cô. Vì em trai song sinh Tống Dương sau khi ký hợp đồng tham gia chương trình tuyển chọn có tên "Thanh Xuân Thực Tập Sinh" đột ngột mất tích, không có tiền trả phí vi phạm hợp đồng, quản lý chỉ còn cách để cô giả nam thay em trai tham gia chương trình.
Ngoài cửa, một giọng nói nhỏ đang vang lên.
“Tống Ngọc, tôi biết cô không thích lộ mặt, nhưng tôi thật sự hết cách rồi. Nếu chương trình biết Tống Dương không đến tham gia, chắc chắn tôi sẽ phải đền tiền vi phạm hợp đồng.”
“Trước đây, để đào tạo Tống Dương, tôi đã bán cả xe lẫn nhà, còn gánh một đống nợ, bây giờ thật sự không còn đồng nào nữa.”
Lão Hồ lo lắng đến phát cuồng.
Ông không chỉ là quản lý của Tống Dương mà còn là ông chủ kiêm trợ lý. Cả công ty chỉ ký hợp đồng với duy nhất một nghệ sĩ là Tống Dương, vì để anh ra mắt mà bán hết tài sản, nợ nần chồng chất.
Tống Dương cũng không khiến người ta thất vọng.
Từ nhỏ, anh đã khao khát trở thành thần tượng, khát vọng ra mắt còn mãnh liệt hơn bất kỳ ai, thường xuyên tập luyện ngày đêm không nghỉ. Vì chê tên mình không hay, anh còn đổi nghệ danh thành tên của chị gái, Tống Ngọc.
Trước khi thi đấu, anh nói vì áp lực quá lớn nên muốn ra nước ngoài giải khuây, ai ngờ đi rồi không trở về nữa.
Lão Hồ không thể hiểu nổi, một người như vậy, sao lại có thể đột ngột bỏ đi trước khi thi đấu?
Trong phòng, Tống Ngọc quan sát xung quanh.
Đây là một thế giới hoàn toàn xa lạ.
Từ ánh đèn sáng trên trần nhà đến những thiết bị máy móc lấp lánh, đều là những thứ cô chưa từng thấy qua, nhưng thông qua việc đọc ký ức, cô cũng đoán được phần nào công dụng của chúng.
Thân thể này giống cô đến chín phần, chỉ là thiếu đi vài phần phong trần của nhiều năm cầm quân đánh trận, thay vào đó là nét tinh tế, tỉ mỉ hơn. Tóc ngắn, mày mắt thanh tú như tranh, giống hệt em trai Tống Dương.
Nếu không phải là người quen thân, thì rất khó để nhận ra sự khác biệt.
Tống Ngọc nhìn vào hình ảnh của mình trong gương.
Trong ký ức, cặp chị em song sinh này từ nhỏ nương tựa vào nhau mà sống, tình cảm thân thiết, nên khi quản lý tìm đến, cô liền đồng ý ngay lập tức.
Ngoài cửa, lão Hồ vẫn đang tha thiết cầu xin.
“Tống Ngọc, xin cô giúp đỡ, đồng ý giúp tôi nhé?”
Tống Ngọc thu lại ánh mắt suy nghĩ, một lát sau ngẩng đầu lên, ánh nhìn trở nên kiên định.
Chẳng phải là nữ giả nam trang sao?
Chuyện cũ thôi mà.
Quen rồi.
Cô bước tới, sau một hồi loay hoay thì mở được cánh cửa phòng nghỉ, ánh sáng từ hành lang chiếu vào, cô nhìn về phía người bên ngoài.
“Tôi đồng ý.”
“Thật tốt quá!”
Lão Hồ mừng đến mức suýt nhảy cẫng lên, vội kéo cô đi về phía sân khấu, vừa đi vừa dặn dò:
“Vừa rồi đến lượt cô ra sân, không biết có bị lỡ không. Lát nữa nhớ cẩn thận một chút, cô chưa quen giả nam đâu…”
Tống Ngọc: “Thật ra tôi quen lắm rồi.”
Nhưng rõ ràng Lão Hồ không tin.
“Khí chất từ bên trong khó mà thay đổi được, cô đã sống mười chín năm là con gái, dù có cắt tóc ngắn, bây giờ nhìn vào vẫn thấy giống một...”
Vừa nói đến đây, Lão Hồ quay đầu nhìn Tống Ngọc phía sau, bỗng ngẩn người ra.
Người trước mắt, sao lại khác hẳn với ấn tượng ban đầu?
Ông vẫn nhớ lần đầu tiên đến tìm Tống Ngọc, cô gái với mái tóc dài, mặc chiếc váy trắng bằng vải bông, cúi đầu, giọng nói nhỏ nhẹ, nhút nhát, trông có vẻ hiền lành và chậm chạp.
Sau này cô cắt tóc ngắn, mặc đồ nam, tuy nhìn giống Tống Dương hơn, nhưng khí chất lại hoàn toàn khác biệt, chỉ cần nhìn qua là biết ngay là con gái.
Sống mười chín năm làm con gái, làm sao thay đổi dễ dàng được chứ?
Nhưng bây giờ, Tống Ngọc dường như đã hoàn toàn biến thành một con người khác.
Vẫn là những đường nét quen thuộc, vẫn là bộ đồ nam, nhưng cái đầu vốn luôn cúi xuống giờ đã ngẩng lên, lộ ra gương mặt thanh tú, đôi mắt sáng rực với đuôi mày hơi nhếch lên, tóc mái lòa xòa phía trước che bớt đi sự sắc sảo, trông hệt như một cây dương nhỏ đang lớn mạnh, tràn đầy sức sống.