Chương 22: Đuổi gϊếŧ…
Người và kiếm của Diệp Cô Thành phảng phất biến thành lưu quang, từ mái hiên nhảy thẳng xuống — nhưng mục tiêu của y cũng không phải Tây Môn Xuy Tuyết, mà là một nữ nhân !Một nữ nhân đánh lén sau lưng Diêm Thiết San.
Nữ nhân kia mặc một bộ đồ lặn da cá mập hắc sắc, buộc quanh dáng người thon thả động lòng người, thân thể nàng còn đang nhỏ nước, hiển nhiên là vừa từ hồ sen nhảy lên.
Nàng đã sớm trốn trong nước, chỉ vì chờ thời cơ đánh lén tốt nhất. Vốn thời cơ nàng tìm được cũng coi như không sai, nhưng lúc này thanh đoản kiếm nàng cầm đã rơi xuống đất.
Mà Diêm Thiết San còn đang kinh hồn chưa định, vừa rồi chỉ kém chút nữa, mũi kiếm kia sẽ xuyên qua trái tim lão! Nhưng Diệp Cô Thành từ mái hiên bay thẳng xuống, tốc độ lại nhanh hơn cả nữ nhân từ trong nước chui ra kia, kiếm quang của y chém vào lưỡi kiếm của nữ nhân, mãnh liệt chặt đứt chuôi kiếm nọ.
Nhìn nhìn Diệp Cô Thành, lại nhìn nhìn Tây Môn Xuy Tuyết, tinh quang trong mắt Diêm Thiết San ứa ra, hưng phấn mà hô lớn:“Bạch Vân thành chủ !”
Mắt Tây Môn Xuy Tuyết cũng bắn ra ánh sáng, chiến ý của hắn cũng không ngừng kéo đến.
Lục Tiểu Phụng kinh nghi bất định hỏi:“Thành chủ vì sao lại ở nơi này?” Nếu Diệp Cô Thành đứng về phía Diêm Thiết San, vậy phiền toái của bọn họ càng lớn a.
Nữ nhân kia giật khăn đội đầu dưới nước xuống, một mái tóc bồng bềnh đen như mây xỏa tung trên vai, điểm thêm cho gương mặt tái nhợt và mĩ lệ của nàng– nàng chính là công chúa Đan Phượng. Nhưng trong mắt nàng lại tràn ngập thù hận và oán độc, hung hăng trừng Diệp Cô Thành, lạnh lùng nói:“Hắn lấy bao nhiêu tiền mời ngươi đến Trợ Trụ Vi Ngược( giúp Trụ làm ác) hả? !”
Diệp Cô Thành thản nhiên nói với Lục Tiểu Phụng:“Ta chỉ trên đường đi qua đây.” sau đó y nhìn về phía Diêm Thiết San từ lúc y xuất hiện liền nét mặt toả sáng, trong mắt tràn ngập hy vọng, còn nói:“Ta không phải đến giúp ngươi .” Cuối cùng, ánh mắt băng hàn của Diệp Cô Thành nhìn Đan Phượng công chúa, lãnh đạm nói:“Sau lưng đánh lén, không xứng dùng kiếm !”
Tây Môn Xuy Tuyết bỗng mở miệng, nói:“Đúng!” sau đó hai mắt hắn sáng quắc nhìn chằm chằm Diệp Cô Thành, nói:“Diệp Cô Thành, ngươi rất giỏi.”
Diệp Cô Thành nhìn Tây Môn Xuy Tuyết, trong mắt điểm điểm hàn tinh, y hơi gật đầu, nói:“Tây Môn Xuy Tuyết, ngươi cũng rất giỏi.”
Tây Môn Xuy Tuyết hưng phấn cơ hồ sắp run rẩy, hắn lớn tiếng nói:“Đấu một trận với ta!”
Diệp Cô Thành vừa muốn nói chuyện, bỗng tâm sinh cảnh triệu, đột nhiên quay đầu lại, Diêm Thiết San cư nhiên đã chết! My tâm của lão cắm nửa thanh ngân châm chói lọi, không chảy một giọt máu thừa.
Đan Phượng công chúa bụm mặt khóc lên, lê hoa đái vũ nói:“Hắn đáng chết, hắn đáng chết!” Lúc nữ nhân mĩ lệ kia bật khóc, Lục Tiểu Phụng trừ an ủi ra còn có thể làm quái gì nào? Hắn bắn cho Diệp Cô Thành một ánh mắt khẩn cầu.
Diệp Cô Thành không đếm xỉa tới Lục Tiểu Phụng, y đã phi thân đuổi theo – người gϊếŧ chết Diêm Thiết San tự nhiên không phải công chúa Đan Phượng, nàng căn bản không có cơ hội ra tay dưới mí mắt của Diệp Cô Thành và Tây Môn Xuy Tuyết…… Huống chi chỉ một cây ngân châm đã xuyên qua xương sọ của Diêm Thiết San, công chúa Đan Phượng nào có bản lĩnh lớn thế? Bản thân Diêm Thiết San cũng là cao thủ a!
Trên nóc nhà có hắc ảnh lóe qua, theo sau là hai bóng trắng đuổi theo không bỏ: ngay khi Diệp Cô Thành phi thân bay lên, Tây Môn Xuy Tuyết cũng đuổi tới.
Bọn họ không cần biết Diêm Thiết San có đáng chết hay không, cái bọn họ để ý là tôn nghiêm của tuyệt đỉnh kiếm khách!
Là ai? Dám đánh lén gϊếŧ người ngay trước mặt Diệp Cô Thành và Tây Môn Xuy Tuyết? Quả thực muốn chết mà!
Khinh công của Diệp Cô Thành tăng lên tới cực hạn, lúc này lòng y tràn đầy chiến ý: Lĩnh ngộ vừa lóe ban nãy, Diệp Cô Thành vốn đang rất rất muốn ra tay — nhưng y còn lý trí, thực lý trí, cho nên y không có khả năng đi đấu trận sinh tử với Tây Môn Xuy Tuyết. Chém gãy kiếm của Đan Phượng công chúa, Diệp Cô Thành chỉ thoáng phát huy không đến một nửa thực lực, không đủ, thật sự không đủ, y cần đối thủ càng mạnh hơn!
Chiến ý của Tây Môn Xuy Tuyết cũng sắp tràn ra, tối nay hắn gϊếŧ Tô Thiếu Anh trước, lại thấy Diệp Cô Thành, lúc này còn có một cao thủ thần bí gϊếŧ Diêm Thiết San xong lại tháo chạy như Quỷ Ảnh — kiếm của Tây Môn Xuy Tuyết như đang kêu gào muốn uống máu! Uống máu người!
Hai đại kiếm khách tuyệt đỉnh thế gian, khinh công của bọn họ cũng là tuyệt đỉnh: Một là Thiên Ngoại Phi Tiên, một là Vạn Lý Truy Sát…… cao thủ thần bí kia rốt cục là ai? Ai có thể có vinh hạnh cùng lúc bị Diệp Cô Thành và Tây Môn Xuy Tuyết đuổi gϊếŧ như thế? !
Diệp Cô Thành và Tây Môn Xuy Tuyết gắt gao nhìn chằm chằm bóng đen kia, thẳng đến hắn nhảy lên vào rừng, một cánh rừng tối mịt.
“Phùng lâʍ ѵậŧ nhập”[1] Đối với hai đại kiếm khách mà nói đều là trò cười, Diệp Cô Thành tin tưởng tràn đầy, Tây Môn Xuy Tuyết thẳng tiến không lùi.
[1]thấy rừng chớ vào
Hai bóng trắng xuyên qua cánh rừng tối đen, nhanh như gió như sét. Nhưng tốc độ của hắc ảnh kia cũng rất nhanh, cực nhanh, nhanh như ẩn như hiện.
Bỗng nhiên “Oành” một tiếng, có một ánh sáng chói lóa bùng lên trong cánh rừng một lát, hóa ra hắc ảnh kia đã tung một viên quang lôi, muốn mượn cơ hội ẩn trốn…… Diệp Cô Thành và Tây Môn Xuy Tuyết phảng phất như có linh cảm, một trái, một phải, tiếp tục đuổi theo. Cao thủ thần bí kia không có khả năng tránh thoát giác quan của hai người bọn họ mà ẩn nấp ngay chỗ này, càng không có khả năng quay lại, hắn chỉ có thể hướng phía trước chạy, không phải trái, thì chính là phải.
Quả nhiên, Diệp Cô Thành mới đuổi theo không bao lâu, đã thấy hắc ảnh kia hiện hình dưới ánh trăng. Diệp Cô Thành âm thầm cười lạnh, đã nắm chặt chuôi kiếm.
Qua thời gian một chén trà, hắc ảnh kia dần dần chậm lại — quả thật tốc độ của hắn cực nhanh, nhưng tựa hồ đã có dấu hiệu mệt mỏi…… Thời cơ đã tới, Diệp Cô Thành rốt cục xuất kiếm !
Diệp Cô Thành vui sướиɠ tràn trề sử xuất Thiên Ngoại Phi Tiên — kiếm ý không ngừng kéo lên, y đã đột phá rồi! Người có thể tiếp chiêu dưới thế kiếm này, không thể nghi ngờ chính là đối thủ tối thích hợp với y, Diệp Cô Thành muốn mượn cơ hội như vậy tôi luyện kiếm đạo của mình, một lần, hoặc là vài lần, gặp mạnh tất cường…… Cuối cùng y cũng đi xa hơn trong con đường kiếm đạo này.
Hắc ảnh kia rốt cục chịu không nổi áp lực như vậy, hắn cũng xuất kiếm: Đó là một thanh nhuyễn kiếm quấn bên hông, tối đen, rất nhỏ, giống như độc xà trong bóng tối; Kiếm pháp kia cũng cực quỷ dị, loan hồi chiết chuyển, chợt điểm chợt đâm — nếu nói kiếm chiêu của Diệp Cô Thành là tiên đạo đường đường chính chính, thì kiếm chiêu của hắc ảnh kia chính là quỷ đạo, kiếm chiêu này không dám trực diện uy thế của Thiên Ngoại Phi Tiên, mà như xà quấn lên……
Nhưng tốc độ của “Xà” này cũng rất nhanh, nhanh đến bất ngờ, Diệp Cô Thành đã có thể dự đoán trước, khi kiếm của y đâm thủng trái tim đối phương, kiếm “Xà” kia cũng sẽ cùng thời khắc đó cắn vào cổ họng y!
Đây là đồng quy vu tận ! lòng Diệp Cô Thành một mảnh lạnh lẽo, nhưng lúc này đã không còn cách nào — y không có khả năng thu tay lại, thu tay lại chết càng nhanh ! y chỉ có thể trông mong kiếm của mình có thể nhanh hơn một phần…… Không, chỉ cần nửa phần là đủ rồi…… Nhưng tốc độ này đã là cực hạn, đúng là nửa phần cũng không mau hơn được !
Trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc này, đối phương bỗng thu tay lại, kiếm “Xà” kia Bỗng nhiên lui về phía sau, liên tục điểm trên thân kiếm của Diệp Cô Thành, làm kiếm của y điểm trật nửa tấc ! đây quả thực là đấu pháp bất khả tư nghị: Nếu Diệp Cô Thành muốn lệch ngược trở lại nửa tấc, hoàn toàn có thể; Cho dù y không lệch lại, đối phương cũng sẽ trọng thương, bó tay chịu chết, đồng quy vu tận như vậy sẽ biến thành nhất tử nhất sinh – người lấy phần cái chết, mà Diệp Cô Thành vẫn hảo hảo còn sống, ai sẽ “Quên mình vì người” như vậy chứ?
Diệp Cô Thành bỗng hiểu, y hết sức thu hồi thế kiếm, hơn nữa phối hợp khiến kiếm phong kia càng trật một chút…… Kiếm phong đâm thủng ngực mà qua, đối phương thét lớn một tiếng, buông lỏng tay ra, nhuyễn kiếm rơi vào bụi cỏ. Tâm Diệp Cô Thành nhảy dựng, y không thu kiếm vào vỏ, mà cũng buông lỏng tay ra, bỏ luôn cả kiếm !
Là ai có thể khiến Bạch Vân thành chủ vứt kiếm?
Cung Cửu giật khăn đen che mặt ra, rầu rĩ nở nụ cười, kiếm của Diệp Cô Thành còn cắm trên người hắn.
Mặt Diệp Cô Thành rất lạnh, lạnh buốt, lời nói cũng buốt giá:“Ngươi muốn chết? !”
Cung Cửu cười khổ nói:“ lời này của Thành chủ rất không đạo lý nha, từ khi ta gặp thành chủ, bị thương lần sau nặng hơn cả lần trước, may mà mạng ta kiên cường……”
Diệp Cô Thành giũ ra một tờ giấy, lạnh giọng nói:“Ngươi không phải nằm trên giường không dậy nổi sao?”
Cung Cửu giật mình, vui vẻ cười nói:“Thành chủ lại cất giấu bút tích của ta bên người? Ta thật sự là…… Tê !” Cung Cửu che miệng vết thương, hít sâu mấy hơi, lúc này mới hòa hoãn lại, khẽ lắc đầu nói:“Biết thế ta thật muốn nằm trên giường không dậy nổi .” Nói xong hắn tội nghiệp xem xét Diệp Cô Thành, nói:“Làm phiền thành chủ cùng ta cùng nhau trở về được chứ?”
Diệp Cô Thành nhìn thanh kiếm xuyên qua ngực chọt đến sau lưng Cung Cửu, nhất thời chỉ cảm thấy ghê rợn, cũng không khỏi âm thầm líu lưỡi vì khả năng chịu đau biếи ŧɦái của Cung Cửu, nếu đổi là người khác cho dù không đau ngất đi cũng xụi lơ rồi, còn có thể nói giỡn thế này, thật không hổ là Cung Cửu oa…… Diệp Cô Thành không cự tuyệt, y nói:“Đi.”
Cung Cửu tiếp tục tội nghiệp nói:“Thành chủ không thể đỡ ta một chút sao?”
Diệp Cô Thành thật sự là lĩnh giáo quá nhiều bản lĩnh “Đánh xà bò lên gậy”[2] của Cung Cửu rồi — kiếm chiêu của hắn là vậy, người cũng là vậy ! biếи ŧɦái không thể dung túng được, vì vậy Diệp Cô Thành lạnh lùng nói:“Nếu ngươi không đi, chờ Tây Môn Xuy Tuyết tìm tới đây, cũng khỏi cần đi nữa.”
[2] Thật chét câu này là “Mộc côn đả xà, xà tùy cơn thượng”: lấy gậy đánh rắn, rắn bò lên gậy. Điển cố của nó ai hứng thú thị tự tìm bác google nhé, Vân chỉ nói hàm nghĩa thôi. Đánh rắn bò lên gậy ý chỉ người bị công kích nếu tài giỏi có thể lợi dụng sơ hở của kẻ thù, nhanh nhẹn phản kích, làm đối phương luống cuống. Khuyên người ta nên nắm bắt thời cơ tốt, thuận thế mà làm, tranh thủ lợi ích và chỗ tốt hơn.
Sắc mặt Cung Cửu bỗng trắng bệch, không dám kéo dài nữa.
Hai người một đường đi về khách sạn, Cung Cửu càng chạy càng chậm, cuối cùng cả cước bộ cũng lảo đảo. Diệp Cô Thành thấy hắn không giống làm bộ, rốt cục vẫn đỡ một phen — Cung Cửu mượn cơ hội này, cả người dứt khoát bám víu lấy Diệp Cô Thành, cuốn vào thật chặt.
Diệp Cô Thành vốn định hung hăng đá văng tên biếи ŧɦái nào đó được một tấc lại tiến một tấc, nhưng thấy Cung Cửu cắn chặt hàm răng không nói lời nào, mồ hôi lạnh trên trán ứa ra, cuối cùng vẫn không đành lòng, liền cho hắn ôm đi.
Đợi đến khi trở lại nhà trọ, lại vào mật đạo, Cung Cửu triệu hồi thủ hạ xử lý thương thế cho hắn, sau một phen giày vò, rốt cục ngã lên giường mềm không dậy nổi nữa.
Vẫy lui nhóm người hầu, Cung Cửu cầm lấy thanh kiếm, còn đang dính máu vừa rút từ thân thế hắn ra, hữu khí vô lực nói:“Đa tạ thành chủ, bảo kiếm hoàn trả.” Hắn phải cảm tạ Diệp Cô Thành không rút kiếm ngay tại chỗ, nếu không chỉ sợ hắn thật sự không về được.
Diệp Cô Thành thu kiếm vào vỏ, không nói thêm lời nào liền rời đi. Chuyện Cung Cửu không muốn nói cho y, y hỏi cũng vô dụng. Mà chuyện xảy ra hôm nay, y cũng cần hảo hảo ngẫm lại.
Thế nhưng Diệp Cô Thành vừa đến cửa phòng, liền nghênh diện gặp gỡ Lục Tiểu Phụng, Hoa Mãn Lâu và Tây Môn Xuy Tuyết. Công chúa Đan Phượng lưu lại Châu Quang Bảo Khí Các, bởi vì nơi đó hiện tại thuộc về nàng. Lục Tiểu Phụng giúp Đan Phượng công chúa và Hoắc Thiên Thanh hoà giải, Hoắc Thiên Thanh tuy là tổng quản của Châu Quang Bảo Khí Các, nhưng hắn chỉ là do Diêm Thiết San mời đến giúp đỡ, lúc này Diêm Thiết San đã chết, mà tiền của Châu Quang Bảo Khí Các vốn là của Đại Kim Bằng Vương triều, nên Hoắc Thiên Thanh đã không cần phải lưu lại.
Chuyện của Diêm Thiết San trong mắt Lục Tiểu Phụng coi như đã giải quyết tốt rồi, về phần Diêm Thiết San chết như thế nào, tựa hồ đã không trọng yếu nữa.
Nhưng Diệp Cô Thành vẫn giải thích một câu:“Ta không đuổi kịp kẻ đó.” Y không phải giải thích cho Lục Tiểu Phụng, mà là Tây Môn Xuy Tuyết, dù sao lúc ấy là hai người họ cùng đuổi theo .
Tây Môn Xuy Tuyết băng lãnh nói:“Ta cũng không có.”
Lục Tiểu Phụng nghi hoặc nhíu mày:“Tuy nói Diêm Thiết San đáng chết, nhưng người gϊếŧ hắn cả hai người các ngươi đều không đuổi kịp, quả thực là bất khả tư nghị……” Nhưng lập tức hắn lại thở dài một hơi, bản thân an ủi nói:“Trên giang hồ cao thủ không biết tên vốn cũng rất nhiều, Diêm Thiết San mấy năm nay chỉ sợ cũng đắc tội không ít người.” Hắn trong lòng tuy còn nghi hoặc, nhưng không nghĩ phức tạp. Diêm Thiết San đã chết, bọn họ hiện tại cần đối phó, là Độc Cô Nhất Hạc.
Tây Môn Xuy Tuyết nhìn Diệp Cô Thành, nói:“Nếu ta đấu một trận với Độc Cô Nhất Hạc mà không chết, sớm muộn gì muốn đấu với ngươi!”
Diệp Cô Thành hơi gật đầu:“Hảo.”
Lục Tiểu Phụng đột nhiên hỏi:“Cung Cửu đâu?” cao thủ không biết tên trên giang hồ kỳ thật cũng không nhiều, Cung Cửu chính là một trong số đó. Lục Tiểu Phụng đột nhiên hỏi đến hắn, có phải cũng sinh chút hoài nghi không?
Diệp Cô Thành lạnh nhạt nói:“Hắn bị thương, ngủ.” Diệp Cô Thành không nói dối.
Lục Tiểu Phụng trừng lớn mắt, nói:“Lại bị thương?”
Tây Môn Xuy Tuyết bỗng nói:“Mùi máu tanh nơi đây rất đậm.”
Diệp Cô Thành nói:“Không sai, nơi này đã xuất hiện năm nhóm sát thủ.” Lúc trước quả thật có tới, y nói đều là sự thật a.
Hoa Mãn Lâu thân thiết hỏi:“Cửu công tử thương thế thế nào? Có cần hỗ trợ không?”
Lục Tiểu Phụng cười nói:“Cung Cửu bản lĩnh lớn thế, nhất định không có việc gì .”
Diệp Cô Thành khẽ lắc đầu, nói:“Thời gian trước, cũng có sát thủ.” Nói xong y nhìn về phía Lục Tiểu Phụng, nói:“Phiền toái của hắn cũng không nhỏ.” Y tuyệt đối không phải đang cố ý khiến Lục Tiểu Phụng hiểu lầm nha.
Lục Tiểu Phụng thở dài một hơi, nói:“Ai, ai nói không có chứ? Bất quá nhiều tiền cũng nhiều của, gặp phiền toái còn có thể lý giải, ta một kẻ nghèo hèn hai bàn tay trắng lại có nhiều phiền toái như vậy, thật sự là cái số a !” Dứt lời hắn lại nhíu mày hỏi:“Cung Cửu chẳng lẽ bị thương rất nặng?”
Diệp Cô Thành gật đầu nói:“Ngày trước hắn tiếp một kiếm của ta còn chưa khỏi hẳn.” Đây là lời nói thật, nếu không phải thương thế Cung Cửu chưa lành, Diệp Cô Thành chưa chắc đã đuổi kịp hắn.
Mắt Tây Môn Xuy Tuyết lại sáng bừng, nói:“Hắn có thể tiếp được kiếm của ngươi? Đợi thương thế của hắn khỏi hẳn, phải để hắn xem thử kiếm của ta mới được.”
“……” Diệp Cô Thành yên lặng vì Cung Cửu “Thương rồi lại thương, nằm trên giường không dậy nổi” lau một phen mồ hôi.