[Lục Tiểu Phụng] Cửu Kiếm

Chương 19

Chương 19: Bao che khuyết điểm
Mắt thấy đồng bạn toi mạng trong chớp mắt, đại hán thanh y còn lại mặt vốn đã xanh mét gần như chuyển thành màu đen, chỉ nghe gã trầm giọng nói:“ tốt lắm! các ngươi muốn nghịch cùng Thanh Y Lâu?”

Lục Tiểu Phụng cư nhiên cũng cười lạnh lên, hắn rất ít cười lạnh, hiển nhiên hắn cũng sinh khí, nói:“Thanh Y Lâu quả thật thực không được, nhưng nơi Lục Tiểu Phụng ta không muốn đi, cũng không ai có thể ép ta lôi đi!”

Đại hán thanh y kia vẻ mặt tức giận, nhưng gã cũng biết tiếp tục lưu lại nơi đây tuyệt đối chiếm không được cái gì, liền dứt khoát xoay người nhảy ra ngoài cửa.

Diệp Cô Thành đang đứng tại cửa, nhưng y không có ngăn gã lại, y đi vào cửa, nhìn không chớp mắt, cứ như đại hán thanh y diện mạo đáng sợ kia chỉ là một làn không khí.

Cung Cửu lung lay sắp đổ chống bàn, luôn ho ra máu, căn bản không bận tâm đến Lục Tiểu Phụng bọn họ. Diệp Cô Thành đi đến bên người hắn, hỏi:“Ngươi bị thương rất nặng?” ngữ khí của y tuy lạnh lùng, lại ẩn chứa quan tâm.

Lục Tiểu Phụng nhịn không được nói:“Nguyên lai ngươi bị thương? Là ai có thể làm ngươi bị thương?” võ công Cung Cửu đến tột cùng cao bao nhiêu, đến giờ hắn còn chưa ra sao, tại sao mới qua một buổi tối liền sinh ra biến cố như vậy?

Cung Cửu ngẩng đầu lên nhìn Diệp Cô Thành, ánh mắt có chút trốn tránh, cười khổ gật gật đầu, nhưng không có trả lời Lục Tiểu Phụng.

Diệp Cô Thành nói với Lục Tiểu Phụng:“Hắn tiếp một chiêu của ta.”

Lục Tiểu Phụng trợn tròn mắt, một lúc lâu cũng không nói nên lời, thật lâu sau, mới run run tay, chỉ vào Cung Cửu, nói:“ tối qua ngươi không uống rượu? !”

Diệp Cô Thành suýt nữa cười ngất, tư duy của Lục Tiểu Phụng cổ quái đến mức có thể so với Cung Cửu!

Cung Cửu đắc ý nở nụ cười, nói:“Không có, đương nhiên không có, tửu lượng của ta, ngươi căn bản không thể tưởng tượng !”

Lục Tiểu Phụng nghẹn họng nhìn trân trối, Diệp Cô Thành bỗng nhiên “Hừ” một tiếng, Cung Cửu ngây ngẩn cả người, sắc mặt càng xanh — hắn nói như vậy, chẳng phải thừa nhận đêm qua hắn giả bộ say đùa giỡn Diệp Cô Thành sao? !

Cung Cửu vừa rồi còn đắc ý vênh váo, hiện tại lập tức liền cúi thấp đầu xuống, lúng ta lúng túng nói:“Lời ta nói đêm qua…… Đều là thật lòng mà.” Xong rồi, nếu Diệp Cô Thành đâm qua một chiêu Thiên Ngoại Phi Tiên, chỉ sợ ngón tay lừng danh thiên hạ của Lục Tiểu Phụng cũng không tiếp ngừng a ! Cung Cửu không khỏi trộm đảo mắt xung quanh, nghĩ lại trốn vào mật đạo rồi tính tiếp.

Nhưng Diệp Cô Thành không rút kiếm, y cũng chẳng nói gì. Lúc này y đang ngây người trong khϊếp sợ, không phải vì Cung Cửu, mà vì chính y: Vừa nghe được lời Cung Cửu nói, trong lòng y lại trào lên một niềm vui sướиɠ khó tả — cái này thật sự rất đáng sợ a! điều này chứng minh cái gì? Chứng minh cái gì? ! chứng minh cái gì ! chứng minh …… y cư nhiên có cảm giác với gã biếи ŧɦái Cung Cửu này !

Cái này…… Thế giới này là huyền huyễn ! tuyệt đối ! Diệp Cô Thành đang cố gắng thuyết phục chính mình, so với Cung Cửu, rõ ràng y phải thích Lục Tiểu Phụng bốn hàng lông mày hơn chứ! nhưng liếc mắt một cái về hướng Lục Tiểu Phụng bên kia, lại so sánh với mỹ nhân Cung Cửu “Suy yếu cúi đầu”…… chênh lệch này quá lớn aaa! Diệp Cô Thành không khỏi có loại xúc động muốn bóp trán thở dài: Lục Tiểu Phụng ngươi đẹp trai thêm chút xíu nữa sẽ chết sao? Bộ dạng của ngươi không thể

tốt hơn biếи ŧɦái này một ít hay sao? !

Cung Cửu thấy Diệp Cô Thành không ra tay, trong lòng vui vẻ, thầm nhủ có hi vọng, đang muốn nổ lực tiến lên nữa, không ngờ vào ngay lúc này, một người vô cùng không thức thời đi vào này phòng ở, trong tay còn cầm một cái đầu người đang nhỏ máu đầm đìa, đó chính là đầu đại hán thanh y vừa đi ra lúc nãy.

Ánh mặt trời hắt vào từ cửa sổ, trùng hợp chiếu vào mặt người đến, mà đó căn bản cũng không thể coi như một khuôn mặt: bên phải gương mặt đã bị lột da, miệng vết thương khô quắt co rút lại, làm mũi và mắt của gã đều méo mó đi — không phải một cái mũi, mà là nửa; Cũng không phải một đôi ánh mắt, mà chỉ một con. Mắt phải của gã chỉ còn lại một lại hắc động sâu hóm, thái dương bị người ta dùng đao vẽ một chữ “Thập”, hai tay cũng bị chém đứt nơi cổ tay: hiện giờ cổ tay phải của gã có gắn một cái thiết câu( móc sắt) hàn quang lòe sáng, cổ tay trái lại móc một thiết cầu to hơn đầu người.

Bà chủ bị dọa đến hoa dung thất sắc, bụm mặt co quắp ngồi trên ghế không dám nhìn nữa.

Theo sát sau gã quái nhân chỉ còn nửa khuôn mặt kia , lại là một người rất nhã nhặn, thực thanh tú cứ như một thư sinh văn nhược, trên gương mặt trắng nõn, mang theo mỉm cười ấm áp. Hai người bọn họ một trước một sau đi đến, làm cho người ta thấy được một sự đối lập cực kỳ chấn động.

Lập tức xuất hiện kẻ thứ ba, khi hắn đi vào phòng, cung tay làm lễ, rất lễ phép nói với Lục Tiểu Phụng:“Tại hạ Độc Cô Phương.” Nói xong lại chỉ chỉ hai người phía trước, nói:“Bọn họ là Liễu Dư Hận và Tiêu Thu Vũ.” sau đó hắn không thèm nhắc lại, chỉ lẳng lặng đứng cạnh cửa, giống như đang đợi người nào, thần thái cung kính mà chờ mong.

Đúng lúc này, trong gió truyền đến một trận nhạc thanh du dương, tuyệt vời như tiên.

Lục Tiểu Phụng nghiêng tai lắng nghe trong chốc lát, bỗng nhiên liền phát hiện gian phòng vốn tràn ngập mùi máu tươi này lại trở nên đầy ấp hương khí.

Hương khí này theo gió thổi tới, theo tiếng nhạc réo rắt mà lan tỏa, trong nháy mắt căn phòng đều tràn ngập hương khí kỳ diệu này.

Tất cả mọi người đều bị hấp dẫn, đều muốn biết là ai muốn tiến vào gian phòng này, còn mang theo mùi hoa kỳ diệu cùng âm thanh tuyệt vời như thế? Nhưng Cung Cửu đã có chút tức giận, bất cứ kẻ nào bị đánh gãy kế hoạch đều tránh không được tức giận — huống chi hắn là Cung Cửu? Cung Cửu lén nhìn Diệp Cô Thành, thấy y cũng như những người trong phòng toàn nhìn về phía cửa phòng, lửa giận trong lòng liền càng bừng cháy dữ dội .

Nào có biết chăng thật sự Diệp Cô Thành đang cảm khái, Thượng Quan Phi Yến này tuyệt đối là một cao thủ ra vẻ huyền bí, là cao thủ trong cao thủ a. Bộ dạng của nàng rốt cuộc đẹp đến thế nào? Diệp Cô Thành cũng rất ngạc nhiên, bất quá lúc này bọn họ lại không nhìn thấy được Thượng Quan Phi Yến chân chính, bọn họ chỉ có thể nhìn thấy nàng sau khi đã dịch dung, đó là dung mạo của công chúa Đan Phượng.

Đủ loại hoa tươi từ cửa sổ cửa chính bay vào, sau đó nhẹ nhàng mà rơi xuống mặt đất, phảng phất như dệt thành một tấm thảm dài làm bằng hoa tươi, trải dài đến cửa.

Một nữ nhân chậm rãi từ ngoài cửa đi đến.

Mắt Lục Tiểu Phụng lại sáng: một lãng tử như hắn, tự nhiên gặp qua rất nhiều nữ nhân, nhưng hắn lại chưa bao giờ thấy nữ nhân xinh đẹp như vậy — nàng mặc một trường bào bằng tơ thuần hắc mềm mại trên người, tà áo thật dài lướt tên hoa tươi. Mái tóc đen bóng của nàng rối tung trên hai vai, sắc mặt cũng tái nhợt, đôi mắt trên gương mặt đen bóng đến mức tỏa sáng. Không có trang sức khác, cũng không có nhan sắc khác. Nàng cứ lẳng lặng đứng trên chúng hoa như vậy, những cánh hoa màu sắc sặc sỡ trên nền đất dường như bỗng nhạt màu.

Liễu Dư Hận, Tiêu Thu Vũ và Độc Cô Phương đều lặng lẽ đi đến góc tường, bọn họ đều nhìn nàng, vẻ mặt kia phảng phất như đang nhìn vị thần bọn họ thờ phụng.

Thiếu nữ hắc y lẳng lặng dừng ở Lục Tiểu Phụng, một đôi mắt trong suốt như sương sớm trên cánh hoa hồng sáng sớm ngày xuân.

Nhưng Diệp Cô Thành lại bỗng cảm thấy thực thất vọng: dung mạo của công chúa Đan Phượng cũng chỉ có thế thôi sao, không phải là một nữ nhân thanh thuần thần bí sao? Trong mắt y còn kém Cung Cửu nữa !

Đương không khí có ra vẻ huyền bí trong phòng đã đạt tới đỉnh điểm, mắt thấy nữ nhân kia đã bắt đầu mở tuồng diễn, Diệp Cô Thành lại bỗng cảm thấy chán đến chết, hưng phấn nửa điểm cũng không dậy nổi.

May mà trong phòng còn có Cung Cửu, mặc kệ hắn có biết Diệp Cô Thành nghĩ gì hay không, thời điểm có hắn tại, luôn sẽ không làm Diệp Cô Thành cảm thấy nhàm chán — chỉ nghe hắn thực sát phong cảnh khụ hai tiếng, đánh vỡ thần bí và yên tĩnh trong phòng, sau đó ốm yếu nói:“Vị cô nương này, ngươi bảo người ta tung nhiều hoa như vậy, như thế rất khó dọn dẹp …… Làm gì cũng phải biết ý biết tứ một chút, bồi thường tiền dọn dẹp đi nào.”

Tất cả mọi người ngây ngẩn cả người, Diệp Cô Thành suýt nữa bật cười, may mà năng lực khống chế cơ mặt cường đại của y phát động, cố gắng nhịn xuống .

Lúc này, ngay cả Tiêu Thu Vũ vẫn đang hòa khí cười cũng thu liễm nụ cười, cau mày nhìn về phía Cung Cửu, hỏi:“Ngươi là kẻ nào?” trong tình báo của bọn họ, khẳng định không có Cung Cửu này.

Bất quá hiện tại Cung Cửu thật sự có vẻ rất thê thảm, thần sắc như có bệnh, trên áo choàng màu xám còn dính chút vết máu ám sắc, nhìn thế nào cũng giống quỷ bệnh lao! Nên bọn họ căn bản không đem hắn để vào mắt, mục tiêu của họ là Lục Tiểu Phụng.

Cung Cửu lại khụ hai tiếng, thản nhiên nói:“Gian nhà trọ này là của ta, tiểu bản làm ăn không tốt làm, các ngươi muốn diễn trò, sao không đi thuê một vũ đài đi hử?”

Mắt Liễu Dư Hận, Tiêu Thu Vũ cùng Độc Cô Phương cơ hồ đều phun ra lửa, kiếm của “Đoạn trường kiếm khách” Tiêu Thu Vũ đã rút khỏi vỏ nửa tất.

Diệp Cô Thành bỗng nhiên nói:“Trước mặt ta, ngươi tốt nhất không cần rút kiếm.”

Không khí trong phòng cơ hồ đã cứng lại, lúc này nữ nhân đứng giữa đống hoa kia đã động, nàng cất bước ngà tới, thanh âm mềm nhẹ như làn gió, như xuân phong thổi qua nước ao trên ngọn níu xa lúc hoàng hôn, chỉ nghe nàng nói:“Vị này…… là Tây Môn trang chủ của Vạn Mai sơn trang sao?” Không thể trách nàng nhận lầm người, bởi vì Cung Cửu và Diệp Cô Thành không ở trong kế hoạch của nàng, hơn nữa nàng chỉ biết Tây Môn Xuy Tuyết là bằng hữu của Lục Tiểu Phụng. Bạch y như vậy, khí chất thế này, kiếm ý như thế, lại đứng trong phòng Lục Tiểu Phụng, chẳng lẽ y không phải Tây Môn Xuy Tuyết sao?

Nhưng mặt Lục Tiểu Phụng nghẹn đỏ, Cung Cửu lại khụ lên, Diệp Cô Thành ngữ khí băng lãnh nói:“Ta là Diệp Cô Thành.” Lập tức hắn liền không thèm nhìn nữ nhân sợ đến ngây người, cùng với ba tên nam nhân vì nữ nhân kia mà vứt hết tòan bộ tôn nghiêm đó nữa, y liếc nhìn Cung Cửu một cái.

Cung Cửu đột nhiên liền hiểu được ý của Diệp Cô Thành, lập tức cười nói:“Các ngươi có việc thì cứ chậm rải mà bàn, ta không quấy rầy .” Lập tức chỉ vào đóa hoa, nói với Lục Tiểu Phụng:“Cái này tính vào sổ của ngươi đó.” Rồi chẳng thèm quan tâm Lục Tiểu Phụng khổ mặt, Cung Cửu nói xong rồi, liền kéo cước bộ nặng nề đi ra khỏi cửa, giẫm bành bạch lên đống hoa tươi mĩ lệ kia đến thất linh bát lạc .

Liễu Dư Hận, Tiêu Thu Vũ và Độc Cô Phương đều muốn ra tay, thế nhưng khí thế của Diệp Cô Thành ép tới bọn họ cơ hồ thở không ra hơi, thẳng đến Cung Cửu chậm rãi đi ra ngoài, bọn họ vẫn không nâng tay lên nổi.

Diệp Cô Thành cũng đi ra ngoài. Mắt Bà chủ chuyển chuyển, cười nói với Lục Tiểu Phụng:“Ta cũng không quấy rầy diễm ngộ của ngươi nha.” Nói xong bắn mị nhãn, cũng uốn éo ra cửa.

Không khí thần bí trong phòng đã không còn sót lại chút xíu nào.

Cung Cửu chờ Diệp Cô Thành ngoài viện, hắn đã hiểu được , Diệp Cô Thành cũng không có ý gϊếŧ hắn, tâm hắn lại nhộn nhạo lên.

Bất quá lúc Diệp Cô Thành cũng đi ra, hai người sóng vai mà đi, lại là Diệp Cô Thành đợi Cung Cửu đi: hình như thương thế của Cung Cửu thật sự trầm trọng, tốc độ đi đường cũng không khác gì Quỷ bệnh lao lắm .

Diệp Cô Thành không nói lời nào, nhưng Cung Cửu nhất định phải nói, nếu không sẽ tẻ ngắt. Cung Cửu còn chưa biết chính xác suy nghĩ thật sự của Diệp Cô Thành đối với lời “Thổ lộ” đêm qua của hắn, lại càng không muốn làm hư sự tình này, đành ngậm miệng không nói chuyện đêm qua, mà là cười cười, thần bí nói:“Thành chủ có muốn biết nữ nhân vừa đến kia là ai không?”

Diệp Cô Thành lạnh lùng nói:“Liên quan gì đến ta.”

Cung Cửu bất đắc dĩ sờ sờ mũi, nói:“Ngươi luôn như vậy, ta……” Hắn nói còn chưa hết, hai người liền nghe thấy một tiếng nổ “Phanh” — đúng là từ gian phòng bọn họ vừa đi ra truyền đến .

Vì thế hai người lại trở về, Lục Tiểu Phụng quả nhiên đã biến mất, trên nóc nhà thủng một lổ cực lớn.

Nữ nhân kia lướt qua bên người bọn Cung Cửu, theo sau là thị nữ của nàng. Thị nữ kia tùy tay ném ra một thỏi vàng, tất nhiên là ném xuống đất, sau đó ghét bỏ nhìn Cung Cửu, nói:“Đền cho ngươi.” đám người oai dũng ra đi, cũng như lúc họ oai dũng mà bay vào.

Cung Cửu nở nụ cười, cười thực ôn nhu, Diệp Cô Thành cũng rất rõ, Cung Cửu sinh khí — kỳ thật y cũng sinh khí, chỉ vì y tựa hồ đã sinh ra hảo cảm hơn với Cung Cửu, hơn nữa, Diệp Cô Thành là người cực kì bao che khuyết điểm a .

Cung Cửu chậm rãi khom lưng, nhặt đĩnh vàng kia lên, thản nhiên thở dài:“Tiền tuy rằng không nhiều lắm, nhưng mua mấy cỗ quan tài vẫn đủ nha.”

________________