Chương 13: Giao phong
Nghe được lời Cung Cửu nói, Diệp Cô Thành trong lòng nổi lên một trận sóng to gió lớn– Cung Cửu đến tột cùng chỉ là đang đùa, hay thật sự muốn thử y? Có phải Cung Cửu đã nhìn ra y có ý muốn giữ mạng cho Tư Không Trích Tinh mệnh, sinh hoài nghi, cho nên mới nói lời nói bề ngoài như hoang đường lại ẩn chứa sắc bén, định ra thắng bại trận cá cược này hoàn toàn do Diệp Cô Thành y quyết đoán hay không?Tâm Diệp Cô Thành rối loạn…… Nhưng Cung Cửu đến tột cùng suy nghĩ cái gì? Tại sao hắn không trực tiếp ngã bài, hay vốn là vì muốn nhiễu loạn tâm Diệp Cô Thành?
Suy nghĩ thế nào cũng không có đầu mối, như vậy phương pháp tốt nhất lúc này chính là lấy bất biến ứng vạn biến, vì thế Diệp Cô Thành không đáp lại câu hỏi của Cung Cửu.
Dựa theo biểu hiện lạnh như băng, tính cách vạn sự bất nhập tâm của Diệp Cô Thành, y không đáp lời, chẳng lẽ không phải chính là phản ứng tối bình thường hay sao?
Có lẽ cả Cung Cửu cũng cho rằng như thế, hắn không truy vấn, liền phảng phất chẳng qua là thuận miệng hỏi một câu, vốn không cần Diệp Cô Thành trả lời, thần thái tự nhiên ngược lại nhìn về phía Tư Không Trích Tinh, ngữ điệu lỗ mãng lại mang theo chút uy hϊếp nói:“Như thế nào, ngươi không muốn…… Giúp ta hẹn Lục Tiểu Phụng?”
Tư Không Trích Tinh treo vẻ mặt lừng lẫy hiên ngang, lại bày ra tư thái “Lợn chết không sợ nước sôi”, ngửa đầu nói:“Không sai, ngươi muốn gϊếŧ cứ gϊếŧ, gia gia ta tuy rằng là một tên ăn trộm, nhưng còn chưa đến mức bán đứng bằng hữu !”
“Úc?” Cung Cửu nhếch môi, ra vẻ nghi hoặc nói:“Ta chỉ muốn hẹn Lục Tiểu Phụng cược một ván, vô luận thắng thua hắn cũng không có việc, nhưng nếu hắn không đến, ngươi sẽ có chuyện, như vậy…… Ngươi cũng không làm?”
Tư Không Trích Tinh vẻ mặt khinh bỉ nhìn Cung Cửu, bĩu môi nói:“Ngươi xấu như vậy, ai biết có âm mưu quỷ kế gì khác không chứ?”
Cung Cửu vô tội “Chậc chậc” hai tiếng, nói:“Ta dịu dàng nhã nhặn thương lượng với ngươi như thế, ngươi còn nói ta xấu, thật là không đạo lý nha…… Nếu như thế, ta không ‘Xấu’ một lần, chẳng phải rất thiệt thòi à?” Dứt lời ngón tay bắn ra, Tư Không Trích Tinh còn chưa kịp nói, liền mắt trắng dã ngã xuống.
Đến lúc này, Cung Cửu mới lại nhìn về phía Diệp Cô Thành lần nữa, cười tủm tỉm nói:“Thành chủ yên tâm, tiểu tặc này không chết đâu.”
Ánh mắt Diệp Cô Thành nhất lệ, lạnh lùng nhìn Cung Cửu, nói:“Có liên quan gì đến ta?” Cung Cửu rốt cuộc là ý gì?
Không ngờ Cung Cửu nghe vậy, biểu tình bỗng ủy khuất lại thất bại, ngữ khí ai oán nói:“Thành chủ lại không thấy thú vị? Ta chỉ muốn làm ngươi vui thôi mà.” vẻ mặt kia, giống y một oán phụ bị khinh nhờn đáng thương.
Chẳng lẽ Cung Cửu giả dối như thế, còn nói muốn cược mạng của Tư Không Trích Tinh, lại chỉ vì thú vị, vì chơi một chút?
Diệp Cô Thành bị biểu tình ngữ khí, cùng ý tứ trong lời Cung Cửu “Sát” toi, nhất thời chỉ cảm thấy lông tóc dựng đứng, cả người rét run, đồng thời cũng cảm thấy bi ai tự đáy lòng cho Tư Không Trích Tinh…… Gã tốt xấu gì cũng là “Thâu vương chi vương”, nhưng lại sa chân biến thành món đồ chơi của biếи ŧɦái rồi sao?
Để tránh Cung Cửu tiếp tục nói ra những lời kinh người, Diệp Cô Thành chạy nhanh hung hăng trừng Cung Cửu một cái, trách mắng:“Nhàm chán chi cực, không thể nói lý.” Dứt lời xoay người về thành – trời đã không sớm đáng lẽ phải tắm rửa một chút rồi ngủ, ngược lại cùng một biếи ŧɦái chạy tới ngoại ô hoang vu bắt trộm, còn bị biến thành xúc xắc trong ván cược, đối phó với “Kì tư diệu tưởng”của biếи ŧɦái, thú vị được chỗ nào? không phải sọ não Cung Cửu vào nước rồi chứ: Bộ hắn tưởng người nào cũng biếи ŧɦái và quái lạ như hắn hay sao? !
Vô luận Cung Cửu là đầu vào nước cũng tốt hay có chủ ý gì khác cũng thế, Diệp Cô Thành hạ quyết tâm muốn đánh loạn tiết tấu của Cung Cửu — không thể tiếp tục bị Cung Cửu nắm mũi dẫn đi nữa, nhất định phải đem quyền chủ động nắm trong tay mình!
Diệp Cô Thành đột nhiên kinh hãi nhận ra, từ khi y gặp Cung Cửu tới nay, luôn có chút bị động: Cung Cửu người kia quả thực không phải bình thường, hắn tựa hồ cực am hiểu chuyện khiến người khác làm theo ý hắn trong lúc bất tri bất giác…… Một khi lên nhầm thuyền cướp của biếи ŧɦái, chỉ sợ sẽ không xuống được …… Như vậy thập phần nguy hiểm !
May mà chuyện hôm nay làm Diệp Cô Thành bừng tỉnh: Y cùng Cung Cửu mới quen không quá mấy ngày, còn chưa thăm dò Cung Cửu cùng mục đích hắn muốn kết giao với mình, nhất định phải cẩn thận mọi chuyện mới đúnh…… Tại sao có thể khinh thường như thế? Cho dù sức mạnh của y bất phàm, nhưng Cung Cửu cũng không thể lường được a…… Đừng có vì xem qua nguyên tác, liền tự cho là thực hiểu Cung Cửu !
Diệp Cô Thành âm thầm cắn răng: Y sớm không tính toán tham dự kế hoạch tạo phản đáng cười kia của Nam Vương, cũng không muốn vì không cẩn thận bị Cung Cửu “ngầm hại”, lại đi gia nhập vào đại quân tạo phản cấp bấc càng cao của Thái Bình vương thế tử, vậy thật là chịu đựng không thấu a!
Nếu để Cung Cửu biết, chuyện hắn gây nên tối nay lại khiến lòng cảnh giác của Diệp Cô Thành nổi lên, cũng không biết sẽ có cảm tưởng gì.
Giờ khắc này, thấy Diệp Cô Thành xoay người bước đi, Cung Cửu quả nhiên giật mình, một lát sau vội vàng nhấc chân đuổi theo, cười ngượng nói:“Thành chủ đừng sinh khí mà, ta chỉ muốn tìm chút việc vui thôi……” chỉ là muốn trêu cho ngươi vui thôi, vả lại mấy chuyện “vui” này không khỏi quá ít, khó “Tìm” quá aa!
Diệp Cô Thành không nói một lời, biểu tình lạnh lùng, trong lòng thầm mắng: Tìm việc vui? Hừ…… Là muốn trêu ta cho vui chứ gì! Cung Cửu chết tiệt, giả thần giả quỷ, kì quái lạ lùng, sớm muộn gì cũng cho ngươi ăn một kiếm Thiên Ngoại Phi Tiên !
Mắc kệ Cung Cửu dọc đường cười làm lành thế nào, Diệp Cô Thành cũng không để ý hắn, hai người cứ như vậy đi trở về sòng bạc, lại dọc theo mật đạo trở về địa cung…… Đợi đến Cung Cửu phân phó thuộc hạ an bài phòng hiếu khách cho Diệp Cô Thành xong, liền xám xịt rời đi dưới ánh mắt lãnh liệt nhìn trừng trừng của Diệp Cô Thành.
Sở dĩ nói “Xám xịt”, đơn giản là vì Cung Cửu bị “Đuổi” khỏi Diệp Cô Thành, nhưng trên thực tế, vừa đi khỏi phạm vi tầm mắt của Diệp Cô Thành, Cung Cửu liền “Hừ hừ hắc hắc” quái dị cười lên: Diệp Cô Thành giống như càng ngày càng “Khó trị”, cũng càng ngày càng thú vị …… Bất quá chuyện đêm nay, hình như Diệp Cô Thành suy nghĩ nhiều chút, Cung Cửu thật sự chỉ muốn trêu y, nhìn y biến sắc mặt thôi, không biết Diệp Cô Thành đến tột cùng miên man suy nghĩ cái gì nửa? Âm thầm phỏng đoán tâm tư Diệp Cô Thành, Cung Cửu cười đến nheo cả mắt.
Thế nhưng vẫn phải nhắc tới, hình như còn có một thần thâu đáng thương trơ trọi bị đánh bất tỉnh nằm thẳng cẳng trên cánh đồng hoang vu phơi trăng…… May mà hiệu suất làm việc của bọn thuộc hạ xuất quỷ nhập thần Cung Cửu rất cao, từ lúc Cung Cửu còn đang lấy lòng Diệp Cô Thành, bọn họ liền đem Tư Không Trích Tinh về — lúc này “Trộm vương chi vương” gã đang “Tham quan” hình cụ “Đa dạng phong phú” dưới Địa cung đây này.
Về phần Cung Cửu, hắn chậm rãi lắc lư trở về phòng mình — nói là phòng, không bằng nói là một gian cung điện, nếu để Diệp Cô Thành thấy được gian “Phòng ngủ” khổng lồ có thể kiêm luôn phòng họp này của Cung Cửu, không biết sẽ mắng thầm như thế nào đây…… Trên thực tế, gian “Phòng” này vốn là chính điện địa cung này, lại bị Cung Cửu ép buộc cải biến, biến thành phòng ngủ của một mình hắn.
Lấy ánh mắt ngạo nghễ nhìn quét gian “Phòng ngủ” hoa lệ mà rộng lớn nhất bên trong địa cung, Cung Cửu tự phụ nở nụ cười: Chuyện Cung Cửu hắn muốn làm, có gì không làm được sao? Liền chờ đến ngày mai, Tư Không Trích Tinh còn không thức thời, thì đã sao nào — lấy năng lực của Cung Cửu hắn, chẳng lẽ còn tìm không được tên lãng tử Lục Tiểu Phụng kia sao? Về phần Diệp Cô Thành nha……
Ngay lúc này, có cấp dưới cung kính đi lên, hướng Cung Cửu bẩm báo một sự kiện…… Cung Cửu nghe thấy chớp mắt, trong lòng lập tức nổi lên một ý niệm.
Nghĩ đến liền làm, Cung Cửu đứng dậy, nhấc chân liền đi đến phòng Diệp Cô Thành. Đi tới cửa, Cung Cửu vươn tay, chỉ tượng trưng gõ hai nhẹ hều lên cửa, lập tức chẳng thèm chờ bên trong đáp trả, liền đẩy cửa nghênh ngang vào.
Vừa vào cửa, Cung Cửu liền cảm nhận được một hơi thở băng lãnh đập vào mặt — giương mắt nhìn lại, Diệp Cô Thành đang lấy ra bảo kiếm làm từ sắt nguyên chất lấy ở hải ngoại từ dưới gối ra……
Diệp Cô Thành lúc này quần áo không chỉnh, tóc thậm chí còn đang nhỏ nước, vẻ mặt giận dữ — hoàn toàn trái ngược với vẻ mặt lạnh như băng ngày xưa! Hai mắt Cung Cửu sáng đến mức phát ra hào quang, thẳng tắp nhìn chằm chằm vào Diệp Cô Thành cả chớp mắt cũng không chớp một cái, nội tâm nhộn nhạo đồng thời lại thấy đáng tiếc nặng nề: Vừa rồi lúc hắn tới phải dùng khinh công mới đúng, còn nữa không nên gõ cửa, nói không chừng có thể thưởng thức tuyệt cảnh mỹ nhân đang tắm nha……
Bất quá tưởng tượng chung quy cũng không thể biến thành hiện thực, ngay giây tiếp theo, một đạo kiếm bạch như luyện, mau như điện quang bỗng nhiên bắn thẳng tới mi tâm Cung Cửu, phảng phất như dứt khoát muốn lấy mạng của hắn! Cung Cửu trong lòng nhảy dựng, lấy tốc độ bất khả tư nghị vươn tay ra — kiếm quang đột nhiên ngừng, ngón cái và ngón trỏ của Cung Cửu nắm lấy mũi kiếm của Diệp Cô Thành không sai một tý, mũi kiếm mà chỉ kém một ly, liền có thể chọt thủng mi tâm của Cung Cửu.
Cung Cửu bày ra vẻ mặt nghĩ mà sợ vỗ vỗ ngực, tiếp đó lập tức lấy lòng cười nói:“Diệp thành chủ tạm bớt giận, ta có việc tới tìm thành chủ, nhất thời sốt ruột chút…… Nhưng mà ta có gõ môn nha……” May mà có gõ môn a, bằng không một kiếm này chỉ sợ là Thiên Ngoại Phi Tiên ……
Mắt Diệp Cô Thành cơ hồ phun ra tia lửa, cắn răng, lạnh lùng cứng ngắc nói:“Chuyện gì? Nói !” Lần này là y sơ sót, về sau lúc tắm rửa cũng phải “Thân không rời kiếm” Mới được !
Cung Cửu thu liễm biểu tình, nghiêm trang nói:“Ta đã bảo thủ hạ dàn xếp tốt nhóm người hầu của thành chủ, thế nhưng bọn họ trung thành tận tâm, đều thập phần quan tâm thành chủ, khách sạn bọn họ ở cũng có mật đạo thông với địa cung này, bởi vậy ta đặc đặc tới đây hỏi, không biết thành chủ hiện tại muốn đi gặp họ không?”
Diệp Cô Thành “Hừ” một tiếng, thu kiếm vào vỏ, ánh mắt lạnh thấu xương đảo qua mặt Cung Cửu, thật lâu sau cũng không thấy sơ hở gì, liền lạnh như băng nói:“Không cần, ngày mai lên thuyền, sẽ gặp lại.” biếи ŧɦái chết tiệt…… Rõ ràng là muốn nhìn lén ta tắm, còn tìm lý do thối nát như vậy! nếu không phải kiếm pháp của ta còn chưa đại thành, coi ta có một kiếm đâm chết quách ngươi hay không !
Bất quá…… Diệp Cô Thành cũng không phải không có hành động, theo lý thuyết hôm nay xảy ra nhiều chuyện như vậy, lẽ ra phải ở lâu thêm mấy ngày — thuyền của họ chính là thuyền Phi Tiên “Thành chủ” của đảo Bạch Vân thành, là thuyền khách xa hoa chuyên dành cho Diệp Cô Thành, hành trình an bài không phải chỉ là một câu của Diệp Cô Thành hay sao? Nhưng địa cung này hiển nhiên là một trong những đại bản doanh của Cung Cửu, bọn họ mới ở lại đây hơn nửa buổi tối mà đã có thể phát sinh nhiều chuyện như vậy, nếu ở lâu vài ngày, không biết Cung Cửu sẽ làm ra bao nhiêu chuyện thiêu thân nữa!
Hừ…… Ngươi muốn lưu lại, ta càng muốn đi đấy! Diệp Cô Thành một bên phẫn nhiên nghĩ, một bên ôm tâm tính trả thù đánh giá vẻ mặt Cung Cửu.
Cung Cửu đương nhiên biết lý do này thực lãng nhách, nhưng lý do thối tha không sao, chỉ cần có lý do là được — có thể nhìn thấy một Diệp Cô Thành hoàn toàn bất đồng , đang tắm bị quấy rầy, đang thật sự sinh khí, mà cái giá phải trả chỉ là tiếp một kiếm không nặng không nhẹ mà thôi, đây thật sự là hời rồi …… Cung Cửu âm thầm nhộn nhạo không thôi, lòng mang đại sướиɠ.
Nhưng nghe thấy lời Diệp Cô Thành nói, Cung Cửu cũng hiểu tính toán lúc trước của hắn hụt rồi: xác thực, hắn có tâm ở lâu vài ngày tại nơi này, cho dù không có chuyện của tên Trích Tinh này, Cung Cửu cũng sẽ tìm chút những chuyện khác để hấp dẫn lực chú ý của Diệp Cô Thành…… Nhưng nếu Diệp Cô Thành nhất định phải đi, như vậy Cung Cửu tự nhiên cũng chạy theo rồi: Con mồi còn chưa ăn đến miệng, thợ săn đành phải tiếp tục cố gắng thôi.
Nhưng Cung Cửu vẫn có chút nghi hoặc: Diệp Cô Thành lúc nãy tột cùng là vì sao mà sinh khí? Hắn lấy Diệp Cô Thành đến đánh cược tuy không thỏa đáng lắm, nhưng theo Cung Cửu được biết, Diệp Cô Thành cũng không phải người tính toán chi ly — hắn lôi kéo Diệp Cô Thành vào thanh lâu cũng đi qua sòng bạc, chẳng phải không có chuyện gì hết sao?
Hơn nữa, Diệp Cô Thành không phải vốn “Không cần bằng hữu” Sao? Chẳng lẽ tâm y không đồng nhất? !
Hay là nói…… Chỉ vì Lục Tiểu Phụng?
Trong đầu Cung Cửu linh quang chợt lóe, lập tức cười nói:“Như thế cũng tốt, như vậy thành chủ nghỉ ngơi trước, sáng sớm ngày mai ta lại đến tìm ngươi cùng lên thuyền.” Dứt lời cũng không kéo dài, xoay người bước đi, ngược lại khiến Diệp Cô Thành cảm thấy như một quyền đánh vào gối bông, âm thầm bực mình không thôi.
Sáng sớm hôm sau, Diệp Cô Thành mắt thấy Cung Cửu “Trái ẵm phải ôm” Sa Mạn cùng Tư Không Trích Tinh lên thuyền…… Gương mặt băng sơn thiếu chút nữa nát vụng…… biếи ŧɦái chết tiệt lại muốn quậy chuyện gì nữa đây? !
Mà lúc này Lục Tiểu Kê bốn hàng lông mày vốn đang nằm trong lòng vị tiểu mỹ nhân nào đó, mơ mơ màng màng phát hiện trên tay mình tự nhiên xuất hiện một phong thơ: Ta muốn lấy mạng của trộm vương, thật muốn gặp các hạ một lần. Cung Cửu.