Tất cả người chơi đều đã được đeo vòng tay. Vòng tay có thể điều chỉnh kích thước, lần này đeo trên cổ tay nhỏ của Cố Nhung, không bị rơi ra.
Trên vòng tay có ghi số thứ tự của từng bệnh nhân, một vòng tay tương ứng với một bệnh nhân.
Số của Cố Nhung là 3416.
Sau khi đeo vào, màn hình trên vòng tay phát sáng, tỏa ra ánh sáng màu tím nhạt. Cố Nhung dùng bàn tay nhỏ bé của mình chạm vào màn hình, trông rất thích thú.
006 thông báo: [Chúc mừng ký chủ nhỏ đã hoàn thành nhiệm vụ khởi đầu, thưởng thành công: 10,000 điểm.]
Do Cố Nhung chỉ là một bé xác sống hai tuổi và là người mới, nên độ khó của nhiệm vụ khởi đầu chỉ là nửa sao.
Cố Nhung vui vẻ lắc lư cái đầu nhỏ, rồi ôm lấy bụng mình: [Bao giờ mới được ăn cơm vậy? Bụng nhỏ của em đói xẹp lép rồi!]
006 hỏi: [Ký chủ nhỏ muốn ăn gì?]
Cố Nhung giọng non nớt đáp: [Lúc nãy em chưa kịp uống máu của anh trai đó, bị phát hiện mất rồi, con mồi rơi vào tay em mà còn chưa ăn được, hầy...] Bé thở dài như người lớn.
006 im lặng: [Không phải muốn chê ký chủ nhỏ đâu, nhưng với cách cắn đó, trừ khi người ta đã chết, còn không thì khó mà không bị phát hiện lắm.]
Chưa kể, nó không muốn làm giảm nhiệt tình của ký chủ nhỏ, nhưng thật ra con mồi cũng chẳng có thể rơi vào tay em đâu, trừ khi con mồi đứng yên không nhúc nhích. Mà khoan đã, sao tự dưng người ta lại trở thành con mồi?
Nam người chơi đứng bên cạnh Trang Úc là một người mới toanh, có vẻ đã nén nhịn suốt quãng đường, giờ đây không chịu nổi nữa, ôm đầu la hét rồi quay lưng chạy. Nhưng dù có chạy ra khỏi căn phòng, anh ta cũng không thể thoát khỏi cánh cửa đã bị khóa chặt.
Những người chơi có kinh nghiệm, quen với cảnh người mới tự tìm cái chết, chỉ cười nhạt, coi như đang xem trò vui.
Không chỉ người chơi không phản ứng, cả nữ tu sĩ cũng tỏ ra thờ ơ, chỉ đứng nhìn lạnh lùng trước sự giãy giụa vô ích.
Ngay lúc đó, mọi người bỗng hoa mắt, trước mắt vụt qua một bóng đen, tiếp theo là một tiếng "bịch" nặng nề, âm thanh của vật thể nặng rơi xuống đất. Khi định thần lại, người chơi vừa chạy đã bị ném ngược trở lại, nằm sóng soài trên đất, bất tỉnh nhân sự.
Mọi người còn chưa kịp hít vào một hơi lạnh, thì nghe thấy âm thanh nặng nề "thịch, thịch" từ phía sau.
Tất cả quay đầu nhìn, ai nấy đều sửng sốt, không khỏi mở to mắt.
Chỉ thấy một gã đàn ông to béo với bộ râu quai nón rậm rạp bước vào từ cửa. Hắn cao lớn, thân hình vạm vỡ, rộng bằng ba người, cao hơn hai mét, ít nhất cũng phải nặng bốn, năm trăm cân, thân thể cồng kềnh suýt chút nữa làm vỡ cánh cửa. Cửa run lên một cái, lung lay sắp đổ.
Vì quá nặng nề, mỗi bước đi của hắn khiến mặt đất rung chuyển. Trên làn da lộ ra bên ngoài, hắn mọc đầy lông lá... vì lông quá dày và rậm, trông như lông bờm của một loài động vật hoang dã.
Người chơi nhìn đến ngẩn ngơ, khi hắn bước tới gần, ai cũng tự giác né tránh.
Cố Nhung trốn sau lưng Trang Úc, miệng há hốc thành hình chữ O: "Quái thú to lớn!"
"Suỵt." Trang Úc ấn đầu bé xuống, giấu sau lưng mình.
Gã đàn ông râu quai nón bước qua những người chơi, tiến đến chỗ người chơi mà hắn đã ném xuống đất. Hắn nhấc người đó lên như nhấc một chú gà con, hai chân rời khỏi mặt đất, lơ lửng trong không trung.
Sau khi nhấc lên, hắn lục túi lấy ra một chiếc cọ, chiếc cọ này cũng toàn lông bờm, cả màu sắc lẫn độ dài đều giống hệt với lông trên người hắn, khó mà không nghi ngờ rằng hắn đã trực tiếp nhổ từ trên người mình xuống.
Điều thu hút sự chú ý là ở đuôi cọ có gắn một chiếc chìa khóa đỏ cổ điển! Chìa khóa đầu tiên đã xuất hiện!!
Ngoại trừ Cố Nhung, tất cả người chơi đều sáng mắt lên.
Gã đàn ông râu quai nón cầm chiếc cọ lông bờm, mở miệng lè ra cái lưỡi dày, nhờn và ướt, có vẻ dài hơn người bình thường, dùng nước bọt làm ướt chiếc cọ. Sau đó, một cách nhanh chóng và thô bạo, hắn dùng chiếc cọ đã ướt để chải tóc cho người chơi nam, chỉ vài đường đã tạo ra kiểu tóc vuốt ngược bóng loáng, trơn mượt hơn cả lông bê con vừa bị bò mẹ liếʍ qua.
Những người chơi khác: ".............."
Trời ơi, đây là muốn làm ai phát buồn nôn đây?! Chẳng lẽ họ cũng sẽ phải chịu đựng loại hình phạt độc ác này sao!!!