Sau Khi Cải Trang Thành Nữ Đến Gặp Bạn Cùng Phòng Thẳng Nam

Chương 48

Nhưng Chu Húc Phong không nhớ rõ có chuyện này.

Nghe Sầm Hi nói như vậy, cậu ta khẽ nhíu mày: "Tôi đã nói mấy lời như vậy sao?"

Mặt Sầm Hi lại sụp xuống.

Cậu nắm chặt lấy màn giường, ngón tay bấu chặt.

"Nghĩ lại rồi." Chu Húc Phong nói: "Hôm đó cậu dùng nước hoa mà tôi bị dị ứng."

Phải hơn một tháng sau, Chu Húc Phong mới bắt đầu giải thích với Sầm Hi: "Hôm đó mùi nước hoa cậu dùng là hương tuyết lan."

“...”

"Tôi không cố ý." Sầm Hi rất quật cường.

Cậu thì thầm: "Không ai xịt nước hoa vào buổi tối, trừ khi muốn khử mùi lẩu."

"À." Chu Húc Phong đáp lại.

Hôm nay là ngày đầu tiên cậu ta yêu đương, Chu Húc Phong rất vui.

Hơn nữa, cậu ta đã từng xin lỗi Sầm Hi nhiều lần, nên ba chữ đó không còn xa lạ gì, nói ra cũng không hề khó khăn.

"Xin lỗi cậu." Chu Húc Phong nói: "Thật sự xin lỗi vì đã trách cậu."

"?" Sầm Hi kinh ngạc.

Chu Húc Phong lại xin lỗi vì một chuyện đã qua lâu như vậy sao?

Sầm Hi khi nói ra điều này chỉ là để phát tiết cảm xúc, nhưng không ngờ Chu Húc Phong lại có phản ứng như vậy.

Thật là bất ngờ.

Nhưng sau khi xin lỗi xong, Chu Húc Phong đột ngột thay đổi câu chuyện, hỏi: "Cậu có thể cho tôi biết nhãn hiệu của nước hoa mà cậu xịt lên gối không?"

“?!” Sầm Hi lập tức cảnh giác, dùng ánh mắt như nhìn kẻ biếи ŧɦái mà nhìn Chu Húc Phong: "Cậu hỏi cái đó để làm gì?"

Chu Húc Phong: "..."

"Tôi không phải là gay." Như đoán được suy nghĩ của Sầm Hi, Chu Húc Phong mím môi: "Tôi chỉ cảm thấy mùi hương đó rất giống với mùi của bạn gái tôi, nên mới hỏi cậu."

“?!”

Những lời này còn đáng sợ hơn cả việc Chu Húc Phong là kẻ biếи ŧɦái, khiến mặt Sầm Hi gần như lập tức tái mét.

Lông mi cậu run rẩy, đó là hành động bản năng khi hoảng loạn, hoàn toàn không thể kiểm soát được.

"Tôi không biết cậu đang nói gì." Sầm Hi "Bá" một cái, kéo chặt màn giường lên, hoàn toàn che chắn ánh mắt của Chu Húc Phong bên ngoài: "Đừng nói chuyện với tôi nữa."

Chu Húc Phong: "."

Hành vi của Sầm Hi có gì đó kỳ lạ.

Chu Húc Phong cau mày suy nghĩ, nhưng không tài nào nhớ ra mình đã làm gì khiến cậu ta phật lòng.

Có thể là do mình hỏi chuyện nước hoa một cách không lịch sự chăng.

Chu Húc Phong cũng không bận tâm lắm.

Sau khi kéo rèm giường lên, Chu Húc Phong liếc nhìn thời gian.

Còn mười phút nữa là tới 8 giờ.

Mấy ngày trước, Chu Húc Phong đã hẹn với Khê Khê là hôm nay 8 giờ đi xem phim, thấy thời gian sắp tới, cậu thuận tay gửi tin nhắn nhắc nhở.

Ban đầu, Chu Húc Phong nghĩ rằng có lẽ Khê Khê sẽ không trả lời, không ngờ rằng người thường trả lời tin nhắn rất chậm như cô, hôm nay lại phản hồi ngay lập tức.

Chu Húc Phong ngỡ ngàng, vội vàng mở ra, nhưng đón nhận là tin nhắn từ chối.

Khê: "Hôm nay tôi không muốn xem phim."

Chu Húc Phong: "?"

Chu Húc Phong: "Tại sao vậy?"

Tại sao ư? Đương nhiên là do tâm trạng không tốt rồi.

Vừa bị Chu Húc Phong làm cho hết hồn, bây giờ còn tâm trạng đâu mà xem phim chứ.

Khóe miệng của Sầm Hi chùng xuống, cậu ta tỏ vẻ không vui.

Sầm Hi gập chân lại, để iPad trên đùi, tay gõ chữ trên màn hình.

Sầm Hi không ngờ trước điều này. Dương An nói rằng cậu ta muốn trả lời tin nhắn của Chu Húc Phong, nên đã đăng nhập tài khoản phụ trên iPad.

Vì vậy, khi Chu Húc Phong gửi tin nhắn, cậu ta có thể thấy ngay.

Sầm Hi vừa gõ xong ba chữ "không vui" vào khung chat, nghĩ lại rồi xóa đi.

Không cần phải giải thích quá chi tiết với Chu Húc Phong làm gì.

Nếu cậu ta lại hỏi tại sao không vui, Sầm Hi lười nghĩ thêm lý do, nên chỉ trả lời một câu "Không muốn xem."

Tuy nhiên, Chu Húc Phong lại không dễ bị đuổi đi như thế.

Chu Húc Phong: "Có phải bạn cùng phòng của cậu lại bắt nạt cậu không?"

Chu Húc Phong hỏi tiếp: "Cô ta không cho cậu nói chuyện trong ký túc xá à?"

Sầm Hi: "?"

Hả?

Sầm Hi suy nghĩ.

"Bạn cùng phòng" thực sự có bắt nạt cậu ta, vô cớ làm cậu ta giật mình.

Khê: "Đúng vậy, cô ấy quá đáng lắm."

Sầm Hi định nói cậu ta là đồ biếи ŧɦái, nhưng lại sợ lộ ra điều gì nguy hiểm, nên xóa đi.

"Chậc."

Bên ngoài, Chu Húc Phong phát ra tiếng kêu không kiên nhẫn.

Chu Húc Phong: "Sao bạn cùng phòng của cậu lại phiền phức thế?"

Khê: "Cô ấy luôn luôn phiền phức như vậy."

Khê Khê thường ngày rất lạnh lùng, gần như không bao giờ nói chuyện phiếm với Chu Húc Phong, chỉ khi nhắc đến chủ đề về bạn cùng phòng thì cô mới chịu nói thêm vài câu.

Khê: "Tôi đã nói với cậu từ lâu rồi, cô ấy là người khó chịu."

Chu Húc Phong: "Đúng là vậy."

Ai lại cấm người khác nói chuyện trong ký túc xá? Thật quá đáng.

Chu Húc Phong: "Hay là cậu dọn ra khỏi ký túc xá đi?"

Sầm Hi: "?!"

Lời nói của Chu Húc Phong làm Sầm Hi giật mình.

Người này sao lại tùy tiện như thế? Vậy là muốn...

Sầm Hi định giả vờ không thấy, nhưng thật sự không thể chịu nổi.

Cậu ta bực tức gõ chữ: "Sao cậu lại trơ trẽn thế?"

Ngày đầu tiên xác nhận mối quan hệ đã gọi bảo bối, còn chưa đến 24 giờ mà đã muốn cậu ta dọn khỏi ký túc xá.

Đáng ghét thật! Đồ lắm mưu mẹo!

Chu Húc Phong: "?"

"Cậu đang nghĩ gì vậy." Chu Húc Phong đổi giọng.

Sầm Hi do dự một lúc rồi mới đeo tai nghe lên.

Cậu ta nghe thấy Chu Húc Phong cười khẽ: "Ý tôi là cậu dọn ra ngoài, thuê chỗ ở gần trường học của cậu, để không phải chịu đựng cô bạn cùng phòng đó."

"Tôi không thể dọn ra được, mỗi ngày sáng tối đều phải huấn luyện, không tiện chút nào." Sầm Hi nói, có vẻ như câu nói của cậu ta làm Chu Húc Phong vui hơn, giọng nói cũng có chút trêu đùa: "Cậu đang nghĩ gì vậy."

Vành tai của Sầm Hi nóng lên.

Cậu ta cắn môi dưới, cảm thấy hơi ngại, nhưng ấn tượng vẫn không thay đổi.

Một người gặp qua có một lần đã có thể nói đến chuyện kết hôn, tuyệt đối không phải là người đứng đắn.

Sầm Hi còn giận, hình ảnh cậu ta đỏ mặt vì mấy lời nói lung tung của Chu Húc Phong vẫn còn rõ mồn một.

Khê: "Tôi không nghĩ gì cả."

Gửi tin nhắn xong, Sầm Hi nhận được một tin nhắn thoại khác.

Nhưng cậu ta thấy hơi kỳ lạ, tại sao chỉ nhận được tin nhắn thoại mà không nghe thấy tiếng Chu Húc Phong ở bên ngoài?