Sau Khi Cải Trang Thành Nữ Đến Gặp Bạn Cùng Phòng Thẳng Nam

Chương 17*

Chu Húc Phong nghiêng đầu nhìn qua.

Quý Lâm.

Cậu ta cũng là một trong những người bạn thời thơ ấu của Chu Húc Phong

Chu Húc Phong không nói gì, một tay bỏ vào túi rồi bước đi về phía trước.

“Này, cậu có nghe thằng Dương An nói gì không?” Quý Lâm bước đi bên cạnh Chu Húc Phong: “Cậu ta bảo hôm nay cậu ta mời bạn cấp ba đến đây, dặn chúng ta phải giữ mồm giữ miệng, đừng nói gì với bạn cấp ba của cậu ta, nói cũng vô ích, cười chết được. Tôi tò mò xem hôm nay cậu ta mời ai tới, có thể khiến chúng ta mê mẩn chết đi được không.”

Bước chân của Chu Húc Phong đột ngột dừng lại.

“Hửm?”

“Đúng vậy.” Giọng Chu Húc Phong trầm thấp, nhìn về phía hành lang dài trước mặt.

Bóng người vừa rồi đã biến mất.

“Cái gì?”

Chu Húc Phong: “Thiên thần.”

“???”

==

Chương 09: Căng thẳng

Sầm Hi tìm đến phòng số 206, bấm tay nắm cửa rồi đẩy vào.

Người Dương An gọi đến gần như đã đến đủ, bên trong có khoảng bảy, tám người.

Căn phòng tối om ồn ào, ánh sáng lập lòe không đều. Ánh sáng bị vặn vẹo phân tán, chiếu loang lổ lên bức tường trắng.

Ngay khi Sầm Hi mở cửa, ánh đèn lại rọi thẳng lên mặt cậu.

Người ngồi gần cửa nhất, nghe thấy tiếng mở cửa, theo bản năng nhìn qua.

“Trời ơi…”

Có người kinh ngạc thốt lên.

Tiếng người đó thu hút sự chú ý của những người khác, chẳng bao lâu, ánh mắt của vài người cùng lúc đổ dồn về phía Sầm Hi.

Sự đồng loạt này làm Sầm Hi hơi ngạc nhiên.

Cậu đặt tay lên nắm cửa, hơi hé miệng thở.

Đường nét môi của Sầm Hi rất đẹp, môi trên hơi nhếch lên, tạo thành một đường cong mềm mại.

Đôi môi hồng hào, bóng bẩy dưới ánh đèn chiếu xuống, trông thật quyến rũ.

“Xin lỗi, cho tôi hỏi chút.” Sầm Hi nhìn người gần cửa nhất: “Dương An có ở phòng này không?”

...

Không ai trả lời cậu.

Cả phòng như bị ấn nút tạm dừng, yên tĩnh đến mức đáng sợ, chỉ có tiếng nhạc vẫn vang lên.

Sầm Hi: “…?”

Không lẽ mình đi nhầm phòng?

Sầm Hi lùi ra một bước, định xem lại số phòng.

“Dương An ở đây.”

Thấy Sầm Hi định đi, cuối cùng cũng có người lên tiếng.

Người gần cửa nhất vội vàng đứng lên: “Cậu là bạn của Dương An? Có phải bạn cấp ba của cậu ấy không? Trước đó nghe cậu ấy kể về cậu, tôi là em họ của Dương An…”

“Cái quái gì thế? Sao đột nhiên im bặt hết vậy, làm tôi sợ chết khϊếp.”

Dương An vốn đang gọi điện thoại ngoài ban công.

Nhìn qua cửa kính vào trong, phát hiện những người đang chơi xúc xắc và nhảy disco đều đột ngột ngừng lại, ngơ ngác nhìn về một hướng, trông như cảnh trong phim kinh dị.

Cậu vội cúp điện thoại, đẩy cửa bước vào.

Khi thấy người đứng ở cửa, Dương An lập tức hiểu ra.

“Chà… Hi Hi?”

Hai năm rồi không gặp Sầm Hi, thường ngày chỉ thấy ảnh của cậu qua vòng bạn bè. Giờ gặp lại người thật, Dương An cũng không kiềm được mà hít một hơi lạnh.

Trời ơi, đẹp quá.

Trước đây khi thấy Sầm Hi mặc đồ nữ, cảm giác cậu ấy mang lại luôn là sự thanh thuần, xinh đẹp, như một nữ thần, một bông hoa nhài trắng muốt, mong muốn nhưng không thể với tới, thích hợp để treo trên trời ngắm nhìn như vầng nguyệt.

Nhưng lần này… lần đầu tiên Dương An thấy Sầm Hi mặc thế này.

Chất chơi.

Vừa chất lại vừa sắc, đẹp chết người.

Không có gì ngạc nhiên khi lũ anh em của cậu ta mắt cứ dán chặt vào mặt đất như thế.

Một đám đàn ông vô duyên, cứ nhìn chằm chằm vào người ta.

... Sầm Hi cảm thấy không thoải mái khi bị họ nhìn chằm chằm như vậy!

Cuối cùng thì Dương An cũng ngồi cùng bàn với Sầm Hi, và sau một năm quen với vẻ đẹp của Sầm Hi, cậu ta đã chín ccậu ta hơn lũ người này một chút. Dương An nhanh chóng hoàn hồn, bước nhanh về phía Sầm Hi.

“Tớ vừa định ra đón cậu đây.” Dương An nói, “Không ngờ cậu tự tìm đến rồi.”

Đây là lần đầu tiên Sầm Hi đến quán bar này, không biết đường, vừa nãy ở cửa cậu đã ncậu ta tin cho Dương An, hỏi đường đi thế nào.

Lúc đó, Dương An đang nghe điện thoại, chỉ kịp ncậu ta lại: “Tớ sẽ ra đón cậu sau.”

Không ngờ Sầm Hi lại tự tìm tới.

“Tớ vào hỏi nhân viên phục vụ.” Sầm Hi cười cười.

Cậu đưa món quà trong tay qua: “Chúc mừng sinh nhật mười chín tuổi, Dương An.”

“Cảm ơn cậu.” Dương An nhận lấy, cúi đầu nhìn qua.

Cậu ta định nói thêm gì đó với Sầm Hi, thì bất ngờ bị cắt ngang.

“Dương An, không định giới thiệu bọn này một chút sao?”

“Cô gái xinh đẹp này là ai vậy?”

“A?” Lúc này Dương An mới nhớ ra.

Cậu ta hạ giọng, nhìn đám bạn ngốc nghếch của mình: “Đây là bạn cùng bàn với tớ hồi học ở Đồng Thành.”

Nói đến đây, Dương An ngừng lại.

Cậu ta không chắc Sầm Hi khi mặc nữ trang có muốn để lộ tên thật hay không, vì vậy cậu ta suy nghĩ một chút, chỉ nói một biệt danh: “Hi Hi.”

Vừa dứt lời, cánh cửa phòng bất ngờ bị đẩy ra, cắt ngang lời Dương An sắp nói ——

“Dương An, cha mày tới rồi, mau ra đón —— ngọa tào!”

Một người tiến vào, Sầm Hi nghiêng người qua một bên, tránh ra một chỗ trống.

Ánh mắt cậu theo đó nhìn ra phía sau.

Chỉ nhìn thoáng qua một cái.

Khi ánh mắt chạm đến mái tóc bạc kia, Sầm Hi ngây người trong hai giây, sau đó cậu sững sờ, kinh ngạc mà há hốc miệng.

Chuyện này, là sao đây?!

Sao cậu lại gặp Chu Húc Phong ở đây chứ!

Sầm Hi gần như ngừng thở, cả người như bị đóng băng tại chỗ.

Chu Húc Phong với khuôn mặt lạnh lùng nhìn vào đồng tử của cậu, giống hệt như lần đầu họ gặp nhau.

Khuôn mặt không biểu lộ cảm xúc gì, nhìn qua vừa lạnh lùng vừa hung dữ.

Hôm nay, Chu Húc Phong mặc một chiếc áo thun ngắn tay màu đen, giống hệt như lúc cậu vào ký túc xá, bao gồm cả hình xăm con bò cạp đen từ cổ áo kéo dài ra, cũng xuất hiện trong tầm mắt của Sầm Hi.

Hình xăm bò lên cổ, đan xen với gân xanh nổi lên.

“……”

Lông mi Sầm Hi khẽ rung lên.

Cậu hoàn toàn không hiểu được tình huống trước mắt, chỉ cảm thấy trong lòng rối loạn không yên, thậm chí hô hấp cũng trở nên nặng nề.

—— thực tế là một âm thanh rất nhỏ, như tiếng thở dốc của một con thú nhỏ đang sợ hãi chỉ thoáng qua, rồi biến mất.

… Rất êm tai.

Chu Húc Phong nhìn người trước mắt.