Sau Khi Cải Trang Thành Nữ Đến Gặp Bạn Cùng Phòng Thẳng Nam

Chương 5

Hai người tình cờ chạm mặt, bước chân cả hai đều chững lại đôi chút.

Chu Húc Phong nhìn về phía Sầm Hi.

Trong nhóm bạn bè chơi thể thao của cậu ta, hầu như toàn là những người cũng chơi thể thao.

Cao trên 1m85, nam sinh to lớn và vạm vỡ, vì vậy Chu Húc Phong gần như chưa bao giờ gặp ai như Sầm Hi.

Đẹp trai, khéo léo, dáng người mảnh mai, trông như một con búp bê sứ.

Có lẽ do tháng chín và trời vẫn còn nóng.

Sầm Hi vừa từ bên ngoài về, tóc mái hơi ướt, có chút lộn xộn dính vào trán. Ở cổ có một giọt mồ hôi rơi xuống, dưới ánh đèn chiếu rọi, lấp lánh ánh sáng.

"...?"

Chu Húc Phong bất ngờ nhìn chằm chằm vào cậu ấy, khiến Sầm Hi hơi ngạc nhiên.

Cậu nghĩ một chút.

Có lẽ vì buổi chiều nay đã lén nói xấu Chu Húc Phong nên Sầm Hi lúc này cảm thấy hơi ngượng.

Vì thế cậu lại chủ động: "Cậu có muốn uống nước chanh không? Mới mua, còn lạnh đấy."

Giọng nói của Sầm Hi khiến Chu Húc Phong bừng tỉnh lại.

"Không cần." Đây là lần thứ hai hôm nay, sự quan tâm của cậu ta trở nên kỳ lạ.

Chu Húc Phong cảm thấy thật khó hiểu, vì vậy tâm trạng không tốt lắm, giọng nói có vẻ lạnh lùng.

Cậu ta kéo cửa ban công ra, ngay lập tức đi về phía bàn của mình, lấy tai nghe và bước ra khỏi cửa.

"Phanh!" Một tiếng động vang lên, tiếng đóng cửa truyền tới.

Sầm Hi quay đầu nhìn thoáng qua, rồi cắm ống hút vào ly nước.

"Thật là một người kỳ lạ."

==

Sau khi Chu Húc Phong rời đi, Sầm Hi ngồi xuống bàn của mình.

Vừa mới ăn lẩu xong, trên người cậu còn ám mùi cay nồng của thịt bò... nhưng bản thân Sầm Hi thì không nhận ra, vì cậu đã ngồi trong tiệm lẩu hơn một giờ, mũi đã sớm bị lấp đầy bởi mùi hương cay nồng đó.

Nhưng cậu nhớ rằng mình không phải ở một mình, nên để quan tâm đến cảm giác của bạn cùng phòng, cậu quyết định đi tắm trước.

Sầm Hi tìm được khăn tắm trong ngăn kéo, và vô tình thấy một lọ nước hoa. Nghĩ một chút, cậu tiện tay xịt lên bàn để khử mùi.

Như vậy chắc là không còn mùi lẩu nữa nhỉ?

Sau khi làm xong, Sầm Hi cầm khăn tắm và đồ ngủ vào phòng tắm.

Mười lăm phút sau, cậu tắm xong và bước ra ngoài.

Vừa ra khỏi phòng tắm, việc đầu tiên cậu làm là ngửi thử mùi trong ký túc xá, khi chắc ccậu ta không còn mùi lẩu nữa thì cậu mới kéo ghế ngồi xuống.

Ngồi xuống rồi, ánh mắt cậu liếc thấy một lọ sữa dưỡng thể trên bàn, cậu liền mở ra.

Lọ sữa dưỡng thể này là món quà của cô bán hàng tặng khi cậu mua mỹ phẩm trong kỳ nghỉ hè.

Một lọ nhỏ xinh xắn, dung tích 100ml, mùi hoa nhẹ nhàng, rất dễ chịu.

Sầm Hi thật ra không có thói quen dùng sữa dưỡng thể, nhưng cậu lại không muốn lãng phí, nên cứ thấy là dùng thôi.

Hôm nay cậu vừa lúc nhàm chán nên vặn nắp lọ ra, kéo quần ngủ lên rồi bôi một ít lên chân.

Vừa bôi xong chân và tay thì cửa ký túc xá bị mở ra, cậu theo bản năng ngẩng đầu nhìn lại.

Là Chu Húc Phong đã trở lại.

Có lẽ cậu ta vừa đi siêu thị, tay cầm một túi nilon, Sầm Hi lờ mờ nhìn thấy bên trong là chai sữa tắm và dầu gội.

Sầm Hi nhìn cậu ta một cái, rồi cúi đầu kéo quần ngủ xuống.

Xong xuôi, Sầm Hi lại vặn nắp lọ sữa dưỡng thể lại, rồi đi dép lê đến giường bên cạnh.

Ký túc xá của họ chỉ có hai người ở, trong đó có hai cái giường ngủ không có ai nằm.

Sầm Hi có nhiều đồ đạc, tủ của cậu không đủ chỗ, nên để một phần nhỏ đồ đạc trên giường bên cạnh.

Cậu mở ngăn kéo bên cạnh, lấy ra một hộp bịt mắt hơi nước mới.

Sau khi đóng ngăn kéo lại, cậu ngẩng đầu lên, thấy Chu Húc Phong vẫn đứng bất động ở cửa, ngạc nhiên hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

"Cậu ——"

Cuối cùng Chu Húc Phong cũng mở miệng nói chuyện.

Nhưng biểu cảm của cậu ta không mấy dễ chịu.

Mày nhíu lại, môi mím chặt, đôi mắt đen nhìn chằm chằm vào mặt Sầm Hi.

"Cậu dùng nước hoa à?" Chu Húc Phong hỏi.

"Không có." Sầm Hi theo bản năng phủ nhận, hoàn toàn quên mất việc vừa làm.

Ai lại dùng nước hoa vào buổi tối cơ chứ, lại còn không ra ngoài.

"Vậy chắc là thứ cậu vừa dùng." Lúc Sầm Hi ngồi ở chỗ mình, Chu Húc Phong còn thấy có thể chịu được.

Nhưng bây giờ, khi Sầm Hi tiến lại gần, mùi hương hoa đó cũng theo cậu ta đến gần.

Chu Húc Phong bị mùi hương này làm phiền đến mức cảm thấy khó chịu: "Thực sự rất nồng."

Sầm Hi nhẹ nhàng "À" một tiếng.

Nghe thấy Chu Húc Phong nói vậy, cậu giơ tay ngửi thử.

Cũng ổn mà, không nghiêm trọng như Chu Húc Phong nói đâu.

Nhưng lúc này cậu lại nghĩ tới: "Có thể không phải là mùi sữa dưỡng thể, tớ lo trên người còn mùi lẩu nặng quá, nên đã xịt một chút lên bàn, chắc là nước hoa hòa lẫn với sữa dưỡng thể, nên mới vậy..."

"Về sau đừng dùng trong ký túc xá nữa." Chu Húc Phong lúc này bị mùi hương nồng đậm làm cho đau đầu.

Cậu ta chẳng quan tâm đến lời giải thích của Sầm Hi, chỉ chú trọng đến kết quả.

Sầm Hi: "..."

Giọng điệu của Chu Húc Phong không hề dễ chịu, nghe có vẻ bực bội và thiếu kiên nhẫn.

Hơn nữa, khuôn mặt của cậu ta vốn đã lạnh lùng, dù giọng nói không lớn, nhưng cũng khiến Sầm Hi cảm thấy như bị mắng...

Bị mắng.

Nhận thức này làm Sầm Hi cảm thấy mờ mịt và không biết phải làm gì.

Cậu há miệng, muốn giải thích rằng cậu không phải ngày nào cũng dùng nước hoa, hôm nay chỉ là trùng hợp thôi, nhưng cuối cùng không nói ra.

"Ờ... Xin lỗi." Sầm Hi cắn môi dưới: "Lần sau tớ sẽ không làm vậy nữa."

-

Sữa dưỡng thể và nước hoa đã được cậu cẩn thận cất vào ngăn kéo sâu nhất. Sầm Hi uể oải dựa vào bàn.

Cậu không thích Chu Húc Phong.

Chu Húc Phong lớn lên rất khó ưa, khó hòa hợp, hôm nay còn đối xử với cậu ta một cách hung hãn.

… Không cho cậu cơ hội giải thích.

Sầm Hi cảm thấy hơi tủi thân, mặc dù cậu có thể thật sự đã làm sai một chút… Ví dụ như làm ký túc xá có mùi lẩu.

Nhưng mà cậu cũng không cố ý.

Ban đầu, cậu không muốn để Chu Húc Phong ngửi thấy mùi lẩu nên mới xịt nước hoa. Sữa dưỡng thể chỉ là chuyện ngoài ý muốn… Cậu không ngờ Chu Húc Phong lại nhạy cảm với mùi đến vậy.

Không thể nói chuyện một cách bình tĩnh sao? Cứ phải làm ầm ĩ, còn hung dữ…

Sầm Hi dựa vào bàn, duỗi tay ra vẫy vẫy hai lần trong không khí trước mặt nhưng cậu không ngửi thấy mùi nồng nặc mà Chu Húc Phong nói càng khiến cậu cảm thấy khó chịu hơn.