LaLiTa thấy anh rời đi liền mở mắt tỉnh dậy, cô cầm điện thoại lên vào hình ảnh thấy ảnh của chị và cô, làm cô thấy hoang mang thầm nghĩ: "Rốt cuộc chị ấy là ai, lại thân thiết với mình tới vậy."
Cô cố gắng nhớ lại nhưng đầu cô đau quá cô càng nhớ thì lại càng đau.
Cô ôm đầu mình định gọi y tá nhưng cô đưa tay lên không tới, cô bất lực nằm chịu đau.
RoChaNa tới đứng ở cửa phòng do dự vài giây liền đi vào, cô vừa vào liền thấy LaLiTa giống như một bé nhỏ bị rỏ rơi mà cuộn tròn ôm đầu khóc.
Cô vội vàng chạy lại ôm LaLiTa vào lòng an ủi: "Em đau sao?"
LaLiTa bất ngờ nhưng cái ôm này thật ấm áp khiến cô không muốn tách ra, cô nhỏ giọng: "Chị có thể gọi dùm em bác sĩ được không đầu em đau quá."
RoChaNa đưa tay xoa đầu em rồi buông em ra, đi lại bấm nút kêu bác sĩ.
LaLiTa thoát khỏi cái ôm liền mất cảm giác ấm áp khiến cô tiếc nuối, rất nhanh bác sĩ đã tới.
Sau một lúc kiểm tra thấy không có vấn đề, bác sĩ dặn dò vài câu liền xin phép ra ngoài.
RoChaNa lại gần đưa tay xoa đầu em, nhỏ nhẹ nói: "Không cần phải gượng ép bản thân, từ từ nhớ được không."
LaLiTa như thỏ con ngoan ngoãn mà gật đầu: "Vâng."
Hai mắt nhìn nhau đều có cảm xúc không thể nói thành lời, RoChaNa khuyên em nằm xuống nghĩ ngơi cô sẽ ở bên canh em ngủ.
Khi LaLiTa ngủ, RoChaNa ngồi đó nhìn em thì thầm: "Khi nào em nhớ lại tất cả, tôi sẽ đánh em vì đã quên tôi."
RoChaNa nhận được điện thoại bảo cô về xử lí công ty có vấn đề, cô đợi đến khi LiThan lên mới xin phép rời đi.
LiThan ngồi xuống ghế nghĩ, mở loptop tìm kiếm gì đó, anh nhìn em liền nghĩ: "Sao khi em tỉnh lại rồi sẽ không trách anh chứ."
Những ngày sau....
Mặc dù bận nhưng RoChaNa đếm thăm cô thường xuyên, mới đầu LaLiTa còn ngại với cô nhưng thời gian tiếp xúc em liền không còn ngại nữa, cô đẩy em đi dạo kể đủ thứ chuyện cho em nghe, đút em ăn, cô muốn lau mình cho em nhưng luôn bị em cự tuyệt.
Ngày hôm nay cũng không ngoại lệ, cô tới đẩy em đi hóng gió khi cô quỳ xuống mang dép cho em thì em nhẹ giọng hỏi: "Nếu em không nhớ được chị, chị sẽ trách em sao?"
RoChaNa nhìn gương mặt ngây thơ của em, mỉm cười: "Sẽ không."
LaLiTa gật đầu sao đó đẩy em đi dọc theo đường, nhìn hàng cây xanh có vài ánh nắng len lỏi, gió nhẹ nhàng lướt qua cô cảm thấy ấm áp dễ chịu.
RoChaNa nhìn em đang ngắm cầu vòng sau mưa cô hỏi: "Em sẽ nhớ lại tôi sao?"
LaLiTa: "Em nhất định sẽ nhớ."
Cô mỉm cười ngồi xuống xoa đầu em nói: "Không nhớ cũng không sao, tôi sẽ luôn bên cạnh em."
Hai người đi dạo một lúc liền đi về phòng, sau khi cho LaLiTa nằm xuống đàng hoàng thì cô có công việc phải rời đi, hôm nay cô ở bệnh viện mình ên anh cô bận việc sẽ không vào.
Tối hôm đó, mưa rất to khiến cô đang ngủ giật mình tỉnh giấc, cô quay đầu nhìn hạt mưa mang theo tâm trạng nặng nề cô chỉ mong đừng có tiếng sấm, nó làm cô sợ nhưng sợ chuyện gì lại khiến cô không thể nhớ.
Một lúc lâu sau mưa vẫn không có dấu hiệu ngừng lại còn mang theo tiếng sấm, nó khiến cô khó thở như không còn sức sống, cô cuộn tròn bản thân mình trong chăn, vừa bịch tai vừa khóc.
Khi cô muốn ngất thì có bàn tay ấm áp ôm cô vào lòng nhẹ nhàng an ủi: "Không sao, tôi ở đây rồi."
Cô vừa được ôm cảm thấy bản thân đã đỡ hơn cô nghe được tiếng thở gấp của người kia liền lấy can đảm mà lú cái đầu nhỏ ra nhìn, sau đó nhìn xung quanh thấy áo chị hơi bị ướt lưng cô khẽ nói: "Sao chị tới đây, không phải đang mưa sao?"
RoChaNa nhìn em: "Tôi lo cho em."
Lúc sau, mưa cũng đã tạnh sấm cũng không còn, RoChaNa luyến tiếc buông LaLiTa ra, LaLiTa được thả ra liền nói: "Chị mau đi thay áo, nếu không sẽ bệnh."
RoChaNa mỉm cười đáp: "Tôi đi gấp, không mang áo."
LaLiTa: "Lấy áo bệnh nhân của em bận, tròng phòng tắm ấy, mau lên."
LaLiTa nằm đợi chị thay áo ra liền vui vẻ thấy chị đi lại sofa liền hỏi: "Chị lại đó làm gì aa."
RoChaNa đi đến bên em bảo em nằm xuống rồi đắp chăn lại nhìn em nói: "Tôi ngủ ở ghế đằng kia, em ngủ đi, khó chịu ở đâu thì gọi tôi."
LaLiTa vội nắm tay chị nhỏ giọng nói: "Chị ngủ trên giường chung với em đi, em chia cho chị nữa cái, ngủ ở ghế sẽ lạnh, bệnh."
RoChaNa nhìn em nhích sang một bên, cô mỉm cười rồi nhẹ nhàng nằm xuống.
LaLiTa biết đã khuya vội chúc ngủ ngon sau đó quay qua bên kia giả vờ nhắm mắt ngủ.
Một lúc lâu sau, cô quay lại thấy chị đã ngủ, cô nhìn chị giờ cô mới để í nhìn gần chị thật xinh đẹp, không những vậy chị còn có mùi hương thật dễ chịu khiến cô muốn ôm chị.
Cô liền nhẹ nhang cẩn thận ôm chị sợ chị thức, nhưng không ngờ cô mới vừa chạm nhẹ người kia liền ôm cô vàng lòng, cô sợ làm chị thức nhưng nghe tiếng hít thở đều đều cô biết chị vẫn đang ngủ, liền ngoan ngoãn mà nằm yên trong lòng chị nhắm mắt ngủ.