Đã 3 tháng kể từ ngày LaLiTa từ phòng cấp cứu đi ra.
RoChaNa và LiThan luôn thay phiên nhau chăm sóc cho em, ngày nào RoChaNa cũng ở bên kể chuyện cho em nghe, lau mình cho em.
Hôm nay cũng không ngoại lệ, cô vừa xong việc ở công ty liền chạy đến thăm em, khi vô tới phòng thì trời mưa to cô nhẹ nhàng ngồi bên cạnh, nắm tay em, ánh mắt vừa cưng chiều vừa thương xót, em đã ốm đi nhiều toàn thân chỉ còn da bọc xương.
Cô nghĩ lại khoảng thời gian quen nhau, em ấy rất thích mưa, mỗi khi trời mưa em sẽ ngắm nhìn thật lâu sau đó ôm chặt cô vì em ấy lại sợ sấm mỗi khi thế cô sẽ ôm em ấy vào lòng mà an ủi.
Nhìn em một lúc cô đứng dậy đi đến cạnh cửa sổ nhìn ra ngoài trời một màu đen tối như hiện rõ tâm trạng của cô lúc này, cô đưa mắt nhìn những giọt mưa từ xa từng hạt rơi xuống cô như bỏ được một ít gánh nặng, cô cảm thấy ngắm mưa cũng rất tốt, muộn phiền của cô hư được trút bỏ.
Khi cô quay đầu nhìn lại liền được ánh mắt yếu ớt đang nhìn mình, trong khoảnh khắc ấy tim cô như ngừng đập, cô cảm thấy hóc mắt mình hơi nóng, cô đưa tay lên sờ thì thấy những giọt nước mắt, cô khóc vì mừng khi em ấy tỉnh.
Cô vội vàng chạy lại gần muốn ôm em nhưng chưa kịp chạm vào đã nghe thấy tiếng nói yếu ớt của em: "Chị..là ai ạ?"
RoChaNa bất ngờ với câu hỏi của em, cô như không thể tin được: "Em không nhớ chị sao?"
Lúc này LiThan khi nhận được cuộc gọi liền chạy vào, anh đi cùng bác sĩ vào.
Sau một lúc, bác sĩ khám cho em xong thì kết luận: "Cô ấy tạm thời bị mất trí nhớ nhưng người nhà yên tâm cô ấy chỉ là mất trí nhớ tạm thời thôi." nói xong bác sĩ kêu LiThan sang phòng mình nói có việc cần bàn.
LiThan vỗ vai của RoChaNa xong liền rời đi.
Trong phòng bác sĩ, khi hai người ngồi xuống bác sĩ đưa hình chụp cho anh coi.
Bác sĩ nhìn anh nói: "Trong nước không có đủ điều kiện để chữa khỏi, anh nên đem cô ấy đến nơi có y tế phát triển kết hợp luyện tập, thì cô ấy mới có thể khỏi."
LiThan: "Tôi biết rồi, cảm ơn anh."
LiThan đi ra khỏi phong bác sĩ, anh mang tâm trạng mệt mỏi, suy tư anh đi thẳng đến phòng bệnh anh đi vào nhìn em gái mình.
Khi anh vừa vô, LaLiTa ngẩn đầu mỉm cười nhẹ nhìn anh: "Anh, chị này là ai, bạn anh hả, chị ấy cứ nhìn em rồi khóc."
LiThan lại gần xoa đầu cô nói: "Em không nhớ chị ấy là ai sao?"
LaLiTa lắc đầu làm tim RoChaNa hoảng loạn, cô chỉ biết nhìn em bất lực, cô tự trách bản thân mình, nếu lúc đó cô không nóng giận mà chạy xe ra đường, nếu lúc đó cô chịu nghe em giải thích sẽ không có chuyện đó xảy ra, nhưng giờ hối hận cũng không được nữa, vì những chuyện cô không muốn nó đã xảy ra mất rồi.
Cô khó thở vội chạy ra bệnh viện lái xe về nhà, cô đi thẳng lên phòng mà không hề để tâm đến tiếng gọi của mẹ.
Trong bệnh viện, LiThan thấy RoChaNa chạy ra ngoài liền chạy theo nhưng cô chạy rất nhanh sau đó phóng xe đi mất.
Anh quay lại phòng bệnh, chưa kịp vào cửa đã nghe tiếng ly bể, anh vội vàng mở cửa đi vào thấy em gái đang nằm dưới đất.
Anh vội vàng lại đỡ, LaLiTa chỉ khát nước muốn đi xuống lấy nước uống nhưng khi muốn đứng lên lại không đứng được, cô không tin cô muốn thử lại vài lần liền không thành kết quả là tự làm bản thân té.
Cô nhìn anh hoang mang hỏi: "Anh rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sau chân em lại không có cảm giác."
Cô vừa hỏi vừa đấm vào chân mình làm LiThan lo lắng vội ngăn cô lại, anh nhìn cô an ủi nói: "Em bị tai nạn xe, chân em bị chấn thương thôi qua vài tháng sẽ khỏi."
Cô nhìn anh một lúc liền mỉm cười, bởi vì cô tin anh, cô biết anh chưa bao giờ gạt cô.
LiThan nhìn em mỉm cười, lòng cảm thấy chua xót, cố gắng mỉm cười nói: "Tới lúc chân khỏi em không được đi xuống có biết chưa, cần gì thì gọi anh."
Cô gật đầu xong sau đó lại hỏi: "Chị gái lúc sáng là ai, chị ấy còn định ôm em."
Anh mỉm cười nói: "Em hãy luôn nhớ chị ấy là người đặc biệt với em, hiểu không."
LaLiTa: "Người đặc biệt?, nhưng em chỉ có anh là người đặc biệt nhất thôi."
LiTan không nói nữa kêu em nằm xuống nghĩ ngơi anh đi mua đồ ăn cho em ấy, LaLiTa liền ngoan ngoãn nằm xuống cô nhắm mắt, chìm vào giấc ngủ.
LiThan vừa ra khỏi cửa thì có tin nhắn đến: "Em ấy sao rồi?"
LiThan: "Tạm thời đã ổn, cậu đừng lo."
RoChaNa: "Tớ có thể đến thăm em ấy không?"
LiThan: "Được, nhưng cậu đừng quá đau lòng rồi em ấy sẽ nhớ ra thôi."
Đối phương chỉ ừm một tiếng sau đó liền biến mắt.
Anh vừa đi ra khỏi bệnh viện, anh quay lại nhìn đến phòng của em, nhớ tới cảnh lúc nãy trong lòng anh thầm đưa ra quyết định.