Kiếp Nạn Của Đế Vương: Cầm Tù Hoàng Hậu Bất Thành

Chương 6

Chung Xương Văn trên mặt thoáng hiện ý cười, nhanh chóng quan sát biểu cảm của Kỷ Dư Đồng nhưng không hề nhận ra nàng có chút lưu luyến hay ý tứ đặc biệt nào đối với Vương gia. Nhớ lại thái độ của Vương gia vừa rồi, trong lòng hắn không khỏi căng thẳng.

Những ngày qua, Chung Xương Văn bận rộn với việc liên lạc Cận Ninh Vệ để bố trí nhiệm vụ theo lệnh của Vương gia, không thể thường xuyên ghé qua chỗ muội muội. Trong tình huống cấp bách, hắn suy đi tính lại, chỉ có chỗ của Kỷ Dư Đồng là an toàn và phù hợp nhất cho việc dưỡng thương, bởi nơi này vừa yên tĩnh, lại có người am hiểu y thuật.

Nhưng không ngờ, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, Vương gia với tâm tư khó đoán lại có chút hứng thú với Kỷ Dư Đồng. Mặc dù Vương gia bề ngoài lạnh lùng xa cách, nhưng tính cách lại rất bá đạo. Nếu Vương gia thật sự động lòng với tiểu muội, sợ rằng tình thế sẽ rất khó lường.

Chung Xương Văn kìm nén suy nghĩ, nở nụ cười nhẹ: “Tiểu muội cũng biết bạn ta vết thương cũ chưa lành lại thêm vết thương mới. Tuy thoạt nhìn không khác gì người bình thường, nhưng không thể hoạt động nhiều, tránh để lại bệnh căn. Cho nên có lẽ vẫn phải phiền muội thêm một thời gian nữa.”

Kỷ Dư Đồng nhíu mày, trong lòng không khỏi không vui. Nếu người dưỡng thương là một người bình thường thì nàng còn có thể nhẫn nhịn, nhưng Vương gia lại có thân phận phức tạp, và những nguy hiểm đêm qua khiến nàng cảm thấy bất an. Nàng còn may mắn chỉ bị thương nhẹ, nhưng nếu tai họa lại xảy ra, liệu nàng có còn mệnh để sống?

Nàng kiên quyết lắc đầu, ánh mắt sắc sảo nhìn thẳng Chung Xương Văn: “Đại ca đã biết rõ tình huống nguy hiểm đêm qua, cũng biết rằng ta đã may mắn thoát khỏi nguy hiểm. Nhưng không thể trông chờ vào hai chữ ‘may mắn’ mãi được. Ta không phải là muốn từ chối huynh, nhưng liên quan đến tính mạng, ta không dám mạo hiểm. Nam Châu phủ lớn như vậy, ắt hẳn sẽ có nơi an toàn hơn chỗ này.”

Chung Xương Văn thở dài trong lòng. Hắn hiểu rõ những lo lắng của Kỷ Dư Đồng, nhưng Vương gia đã quyết định thì khó có thể lay chuyển. Lúc này, hắn cũng hối hận vì đã đề xuất đưa Vương gia đến đây dưỡng thương.

“Ta biết muội lo lắng, nhưng hãy yên tâm, việc như đêm qua sẽ không xảy ra nữa. Những ngày qua ta bận rộn xử lý chuyện này bên ngoài,” hắn ngừng một lúc, nhìn vào sắc mặt trầm lặng của nàng, rồi nói tiếp: “Ta không muốn làm phiền muội thêm, nhưng xin hãy tin ta, hiện tại nơi này đã an toàn.”

Nhưng thấy nàng vẫn không dao động, Chung Xương Văn thở dài, cúi người thêm một lần nữa. Lần này, dù Kỷ Dư Đồng có kéo thế nào hắn cũng không chịu đứng dậy: “Xin muội hãy nể mặt huynh mà chịu đựng thêm vài ngày nữa. Ta cam đoan với muội, đợi Vương gia hồi phục hoàn toàn, ta nhất định sẽ trả lại sự yên tĩnh cho muội và sẽ không bao giờ đưa ai đến đây làm phiền nữa!”

Kỷ Dư Đồng buông tay ra, đứng yên một bên, ánh mắt xa xăm nhìn về phía khu rừng xanh mướt. Sau một lúc lâu trầm tư, nàng cuối cùng thở dài nhượng bộ: “Đại ca mau đứng lên đi. Ta sẽ giúp huynh lần này.”

Trong căn phòng phía nam của tòa nhà hai tầng, ngoại trừ Mâu Cận đang mặc áo ngủ, nửa nằm trên giường dưỡng thần, còn có mấy nam tử trẻ tuổi mặc hắc y, khí chất sắc bén, đang cung kính cúi đầu đứng trước giường báo cáo.

“Thuộc hạ thất trách, không chỉ khiến Cận Tứ làm ngài bị thương, còn suýt nữa hỏng việc lớn của ngài. Xin Vương gia trách phạt!”

Cận Nhất là thủ lĩnh của Cận Ninh Vệ, đội cận vệ thân tín của Mâu Cận, những người này từ nhỏ đã được huấn luyện để trở thành tử sĩ trung thành nhất. Nhưng hôm nay, trong Cận Ninh Vệ lại xuất hiện phản đồ, khiến hắn phải chịu trách nhiệm cho sự thất bại này. Không cảm nhận được đau đớn, Cận Nhất quỳ mạnh xuống, theo sau là Cận Tam và Cận Ngũ cũng quỳ xuống thỉnh tội.

“Thuộc hạ thất trách, thỉnh Vương gia trách phạt!”

Mâu Cận lạnh lùng nhìn ba người quỳ dưới đất, không kêu họ đứng dậy. Việc cận vệ trung thành bị xúi giục làm phản là một sự sỉ nhục vô cùng lớn đối với hắn, cũng là lời nhắc nhở rằng hắn đã khinh suất trong việc đánh giá vị kia trên long ỷ. Nếu không phải Cận Nhất cùng đồng đội kịp thời phát hiện Cận Tứ có dấu hiệu bất thường và ngăn chặn việc truyền tin về kinh thành, mọi kế hoạch mà hắn trù tính trong nhiều năm có thể đã bị hủy hoại chỉ trong chốc lát. Không chỉ là tính mạng của hắn, mà cả mấy chục vạn tướng sĩ ở Bắc Cương cũng có thể bị đe dọa.

“Nghiêm tra Cận Ninh Vệ, thà rằng gϊếŧ lầm còn hơn bỏ sót.”

Cận Nhất căng thẳng hơn, đầu càng cúi thấp, vội vàng tuân lệnh.

“Kinh đô thế cục thế nào?”

“Hồi Vương gia, hiện giờ triều đình tin tưởng lời đồn ngài là vì nhiễm bệnh mà mất tích. Ngoài mặt, đại cục có vẻ đã định, chỉ có vị kia vẫn ngầm phái người tìm hiểu. Liễu tiên sinh và các đồng minh đã vào Nội Các, chỉ đợi hiệu lệnh của ngài.”

Mâu Cận nhếch môi cười lạnh lùng, trong đôi mắt đen lóe lên sự khinh miệt.

“Phía Bắc có tin tức gì?”

Cận Tam khẽ ngẩng đầu cung kính đáp: “Hồi bẩm Vương gia, Cận Nhị báo tin rằng triều đình đã phái quan tuyên chỉ cùng tân hoàng đến doanh trại, nhưng họ đã bị Cận Nhị bắt giữ theo lệnh của ngài. Nhờ có quân sư và quân lệnh của ngài, tình hình Bắc Cương không có gì đáng lo ngại.”

“Rất tốt.”

Bắc Cương là đại bản doanh của Mâu Cận, nơi mà trăm vạn tướng sĩ chỉ nghe theo hiệu lệnh của hắn, không cần lo lắng về lòng trung thành. Người trên long ỷ đã tính toán hãm hại hắn, nghĩ rằng phái người đến là có thể tiếp quản tất cả, đúng là ngây thơ đến nực cười.

“Giữ lại thân phận của Cận Tứ, truyền cho hắn những tin tức mà hắn muốn nghe.”

“Rõ, Vương gia!”

Sau khi Cận Nhất lui ra, Chung Xương Văn mới gõ cửa bước vào. Tuy hắn là mưu sĩ đi theo Mâu Cận đã ba năm, nhưng hiện giờ chỉ phụ trách thuế má, vận chuyển và truyền tin, khó có cơ hội tiếp xúc với những chuyện trọng yếu. Nếu không phải Vương gia bị tập kích và phải giấu mình ở Nam Châu phủ, với thân phận thương nhân của hắn, chắc chắn không có cơ hội được hầu hạ gần gũi thế này.

Mâu Cận phất tay để Cận Tam và Cận Ngũ lui ra, sau đó quay đầu nhìn Chung Xương Văn: “Nói đi.”

Chung Xương Văn cúi đầu bái, cung kính thưa: “Lương thực, ngựa, binh khí, và các thân phận giả đều đã chuẩn bị xong, đang được chuyển đến các thành trấn ven đường theo từng nhóm. Nam Châu phủ đã rút lui lệnh tra xét ngài, nhưng để đề phòng bất trắc, vẫn xin ngài chịu đựng thêm vài ngày.”

Mâu Cận gật đầu, dường như hài lòng với năng lực của Chung Xương Văn. Mặc dù chỉ là một thương nhân, nhưng sự thông minh và khéo léo của hắn đã giúp ích rất nhiều. Tuy vậy, muốn trở thành tâm phúc của Mâu Cận, chỉ dựa vào tài kinh doanh là chưa đủ.

Khi nhìn đến Chung Xương Văn, Mâu Cận bất giác nghĩ đến Kỷ Dư Đồng, nữ tử khác người đã giúp hắn nắm giữ cục diện hiện tại. Dù còn nhiều toan tính, Mâu Cận cũng cảm thấy đôi chút yên tâm. Hắn giơ tay xoa giữa mày, nhàn nhạt hỏi: “Nàng thế nào?”

Chung Xương Văn nghe vậy, ánh mắt thoáng lóe lên, không dám đoán suy nghĩ của Mâu Cận nhưng vẫn thận trọng đáp: “Nàng là một tiểu thư yếu đuối, bị thương và hoảng sợ, tinh thần không ổn định. Nàng vừa rồi vẫn hỏi ta liệu chuyện như đêm qua có tái diễn không, nói rằng nàng không chịu nổi thêm một lần nữa.”

“Cận Ninh Vệ đã đến, ngài đã được bảo vệ an toàn. Nơi này tuy đơn sơ, có nữ tử lại e rằng sẽ có nhiều trói buộc. Không bằng để ta tìm một chỗ an toàn hơn cho ngài?”

Chưa kịp nói hết câu, Chung Xương Văn đã cảm nhận được một luồng khí lạnh lẽo xuyên thấu đến tận tâm can. Hắn không dám ngẩng đầu, căng thẳng cúi mình, mồ hôi lạnh ứa ra trên trán.

Mâu Cận buông cánh tay, ánh mắt lạnh bằng liếc nhìn hắn, khóe môi khẽ nhếch: “ Chung tiên sinh, điều không nên làm thì đừng làm, điều không nên nói cũng tuyệt đối đừng nói. Người bên cạnh bổn vương đều phải hiểu rõ hai chữ đúng mực”

“ Thuộc hạ hiểu rõ, thưa Vương gia!”

Chung Xương Văn không ở lâu, cơm trưa cũng không dùng mà vội vàng xuống núi. Chỉ nói là có Hắc Bối ở bên cạnh nàng, hắn yên tâm đôi chút rồi.

Hắc Bối là giống chó kích thước rất lớn, nàng bắt đầu nuôi vào hai năm trước. Khi ấy nó chỉ là chú chó con to khoảng hai bàn tay, hiện giờ khi đứng lên đã là chú chó uy phong lẫm lẫm, khí thế bức người. Ngày thường, cũng nhớ có Hắc Bối bên cạnh làm bạn, nàng mới vơi bớt đi nỗi sợ.

Nhiều ngày qua, Hắc Bối được đưa đi lai giống với con cái ở ngọn núi bên kia, cũng nhờ vậy mà tránh thoát được hung hiểm. Khuyển tử to xác này vừa chạy về liền vây quanh quay nàng hưng phấn sủa gâu gâu, nàng phải đùa vui vuốt ve một lúc nó mới chịu phe phẩy cái đuôi mãn nguyễn rời khỏi sân viện, bắt đầu đi tuần tra khắp ngọn núi nhà mình. Cái mũi chó cũng thật là linh, đi tới chỗ vốn có vết máu đã được lau dọn sạch sẽ, nó sủa rõ to, lúc sau lại banh cái đuôi hướng về phía người nam nhân sủa gâu gâu.

Kỷ Dư Đồng trấn an một hồi lâu, nó mới bình tĩnh lại, nàng cố bảo nó nhớ kỷ mùi hương của vị khách mới tới này, tránh cho lúc sau lại ầm ỉ với người ta. Nàng tuy rằng không biết thân phận thật sự của vị thân sĩ họ Cận này, nhưng tuyệt đối khẳng định hắn không phải con nhà giàu bình thường.

Chung Xương Văn nói rằng hắn là bạn tốt của huynh ấy, nhưng nàng quan sát thấy phương thức hai người ở chung rõ ràng là quan hệ cấp trên cấp dưới. Chung gia là phú thương số một số hai tại phủ Nam Châu, Chung Xương Văn lại là đại công tử kế thừa gia nghiệp, hắn đối với người kia là khiêm lễ có thừa. Dựa vào đó, thân phận người nọ không phú tức quý.

Hiện giờ nói ra thì là hắn cậy nhờ nàng dưỡng bệnh, nhưng hai người không có bất kỳ giao tình nào. Nàng xem Hắc Bối là người thân, nhưng ở bên ngoài nó cũng chỉ là con chó không hơn, nếu lại xảy ra va chạm, người ta muốn mạng nó, lúc đó nàng có thể làm gì?

Có người chuẩn bị đồ ăn, Kỷ Dư Đồng không cần đi làm phiền hàng xóm không quen biết. Thanh niên mặt lạnh mang cơm vào trong viện, xong việc liền ẩn thân, rất có phong phạm của võ hiệp vô ảnh vô tung. Nàng trấn an khuyển tử nằm cách đó không xa, ảnh mắt nghiền ngẫm, tùy ý nói: “ Cận công tử sợ cẩu sao?”

Tất nhiên là Mâu Cận nghe được một trận sủa to lúc vừa rồi, hắn còn chưa bao giờ trải nghiệm cảm giác bị cẩu nhìn chăm chú. Liếc xéo đại khuyển nằm sấp ở viện đang hướng chính mình nhe răng, hắn cười lạnh, một con chó thôi lại dám lộ ra địch ý đối với chính mình?

“ Cũng chỉ là một con súc sinh, ta sợ gì.”

Đôi tay cầm đũa của Kỷ Dư Đồng chợt khựng lại, mặt vô biểu tình chậc một cái, tay ngọc buông chiếc đũa vẫy đại hắc khuyển lại đây, vuốt ve vùng lông mao mềm mại ở cái cổ của nó, ôn nhu nói: “ Hắc Bối, vị này là Cận công tử, là khách nhân tới đây xem bệnh, người phải nhớ kỷ mùi hương của hắn, không nên làm khách nhân bị thương, nhớ rõ chưa.”

Hắc Bối đang ngồi xổm bên người nghe nàng nói, dường như hiểu được tiếng người mà hưng phấn vẫy đuôi, nó lập tức ngẩng cổ hướng về phía nam nhân lạnh lẽo đối diện đắc ý kêu uông uông.

Mâu Cận chậm rãi nhấm nuốt đồ ăn trong miệng, đôi con người sâu thẳm nhìn sườn mặt nàng, khẽ nhíu lại, rủ xuống nhìn nó, trong lòng trào phúng: “ Súc sinh”